Trần Triều Hỉ nhận nuôi Trần Lam, hoàn toàn chỉ là do hứng khởi nhất thời, lúc ấy các đảng phái
trong căn cứ Kim Môn bắt đầu nổi lên san sát, trong lòng hắn cảm thấy buồn khổ, khi đi ngang qua
mấy đoán đội, hắn thấy bộ dạng đứa nhỏ này nề nếp liền cảm thấy thú vị.
Mua trở về giải buồn mà thôi.
Nào biết rằng, về sau tính tình của Trần Lam lại trở thành như vậy.
Đối với việc này, Trần Lam cũng
cảm thấy rất bấc đắc dĩ.
Nàng nhìn Hứa A Văn, thấy hắn cũng đang bình tĩnh nhìn mình không nói lời nào, nàng có chút xấu hổ,
người này không thích nàng, còn cảm thấy
nàng rất đàn ông, nhưng từ nhỏ nàng đã như vậy rồi, điều này không phải một sớm một chiều có thể
thay đổi được.
Ít nhất cho tới bây giờ, Trần Lam cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới phải thay đổi chính mình.
Trong lòng nàng có chút phiền muộn, người mà nàng thích lại không thích nàng, làm gì có người nào
không phiền muộn đâu?
Mà phương thức biểu đạt phiền muộn của nàng chính là nhướng mày nhìn Hứa A Văn, cực kỳ khí phách
nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy phụ nữ giống đàn ông ăn màn thầu hay sao?"
Hứa A Văn: ".
"
Hắn thu hồi tầm mắt, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ, diện mạo của hắn rất văn nhã, trong
thời mạt thế này mà bộ dạng của hắn có chút thư sinh văn nhã, khi ở bên Trần Lam, từ bên ngoài nhìn
vào luôn thấy khí thế của Trần Lam hơn hắn quá xa.
Trên thực tế, Hứa A Văn không muốn nàng gặp qua bộ dạng khác của hắn, từ lúc bắt đầu không muốn,
tới bây giờ lại có chút luyến tiếc.
Hắn cúi đầu, nhìn những viên đá ngầm nhỏ dưới khe hở của tảng đá ngầm lớn, cười một chút, không nói
chuyện.
Trần Lam thấy hắn thu hồi ánh mắt nhìn nàng, nàng nhanh chóng ăn xong chiếc màn thầu rồi do dự một
phen, nhưng không nhịn được hỏi hắn:
"Hứa tiên sinh, ngươi.
"
Ngươi thích dạng phụ nữ như thế nào? Những lời này mắc ở cổ họng nàng, muốn hỏi nhưng không thể mở
lời, không hỏi thì trong lòng lại khó chịu.
Hứa A Văn ngước mắt nhìn Trần Lam, mày hắn nhăn lại không biết vì sao nàng muốn hỏi lại thôi.
Đúng vào lúc này, có người ở phía xa mua may hô lớn.
"Người tới a, cá biến dị tới, nhanh lên, người
tới a a a."
Không chờ Hứa A Văn đứng dậy, Trần Lam đã ngẩng đầu uống một ngụm nước lớn rồi cuốn tay áo lên,
giống như đàn ông, mang theo người của căn cứ Kim Môn, vót lên phía trước.
Lại một trận chém giết nổ ra, người chung quanh tới tới lui lui, những con sóng bạc đầu tràn lên
bờ, Hứa A Văn đứng ở bãi đã ngầm, thân ảnh thon dài đứng thẳng, quần áo theo gió tung bay.
Hắn nhìn thân ảnh của Trần Lam như đã hoàn toàn nhập vào đường chân trời, cười một chút, trong mắt
có chút nhu tình.
Đợi tới khi trận chiến này kết thúc đã là tối muộn, Trần Lam cả người đều là máu đen vác đao trở
về, Hứa A Văn đã không còn bóng dáng ở đây nữa.
Nàng có chút cô đơn, Hứa A Văn nhìn như văn nhã,
nhưng lúc quyết định từ trước tới nay đều rất dứt khoát không chút ướt át bẩn thỉu nào.
Người bên cạnh chợt lấy ra một cái di động, nói với Trần Lam: "Lam tiểu thư, điện thoại từ thủ
lĩnh."
Trần Lam nhận lấy, đúng là điện thoại từ nghĩa phụ Trần Triều Hỉ của nàng.
Vật tư từ căn cứ Kim Môn muốn vận chuyển tới đây quả thực cực kỳ phiền toái, cho nên dưới tình hình
này, Trần Triều Hỉ hướng vào một phương án để giải quyết vấn đề thiếu thốn vật tư cho những người ở
đây.
Ở bờ biển phía đông, để thu hoạch tinh hạch thì khá dễ dàng, chỉ cần đám sinh vật biển cuồn cuộn
không ngừng lên bờ thì sẽ có lượng lớn tinh hạch thu vào, cho nên phương án của hắn là dùng tinh
hạch tới doanh địa được A Võ thành lập để mua sắm vật tư.
Trần Lam hội báo lại tình huống bên này cho Trần Triều Hỉ, khi nói đến Hứa A Văn có mang theo vật
tư tới đây, hắn có hỏi:
"A Văn, không có ý trở về căn cứ Kim Môn sao?".