Bất tri bất giác, xuân đi thu tới, một mùa hạ cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Thơi tiết chợt lạnh
hơn, cuộc chiến tấn công về phía Nam của Bách Hoa thành dần dần kết thúc, nhưng phương bắc lại
chính thức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Bởi vì vừa tiến vào mùa đông, động vật biến dị sẽ sinh sản ít đi, thực vật biến dị đã không còn đồ
ăn sẽ tấn công vào các căn cứ của con người.
Cho nên vừa tiến vào mùa thu, các căn cứ lớn ở phương Bắc bắt đầu khua chiêng gõ trống, thanh trừ
toàn bộ thực vật biến dị ở xung quanh căn cứ.
Năm nay căn cứ Kim Môn đã trải qua một trận huyết tẩy chưa từng có, những đoàn đội
may mắn còn tồn tại đang chấp hành mệnh lệnh nghiêm túc hơn so với những năm trước, cho nên năm nay
Trần Lam có thể không cần phải trở về căn cứ Kim Môn.
Nàng chỉ cần mang theo người chuyên chú vào việc lịch luyện ở bờ biển phía đông là được.
Mấy năm nay, những căn cứ ở phương Bắc đã an nhàn rất lâu rồi, thế hệ trước đây sinh ra những nhân
vật như Trần Triều Hỉ, nhưng thế hệ đi sau trừ bỏ Trần Lam cùng một vài đoàn trưởng ra thì khó mà
tìm được nhân vật xuất sắc khác.
Mà những đoàn trưởng kia hơi có chút năng lực đều có tâm tư khác, mỗi ngày đều mộng tưởng có thể
lấy được vị trí của Trần Triều Hỉ.
Cho nên Trần Lam cần phải trưởng thành, nàng tự giác hiểu biết được căn cứ Kim Môn bọn họ yếu kém
hơn Bách Hoa thành ở điểm nào sau khi gặp qua những hình ảnh mà Oa Oa đưa vào trong đầu nàng, nhân
tài trong thế hệ trẻ của Bách Hoa thành cực kỳ đông đúc, mà thế hệ trẻ của căn cứ Kim Môn lại khó
mà chống đỡ được đại cục.
Đã từng có lúc, Trần Lam không muốn tiếp nhận vị trí của Trần Triều Hỉ nhưng mà hiện tại nàng muốn,
chỉ vì muốn căn cứ Kim Môn phát triển đi lên, nàng nguyện ý cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, tắm máu
mà sinh ra.
Sau khi trải qua từng trận từng trận hỗn chiến với động vật biến dị, có vị thuộc hạ đưa một bức thu
mời cho Trần Lam.
Đây là lời mời từ doanh địa ở bờ đông, ý mời toàn bộ thủ lĩnh đoàn đội ở bờ biển phía đông tới họp
tại doanh địa, cùng tham khảo và đưa ra kế hoạch để ổn định lại thế cục.
Hội nghị này tất nhiên là Trần Lam sẽ tham dự, nàng là người dẫn đầu của căn cứ Kim Môn ở đây,
không riêng là nàng mà tàn bộ thủ lĩnh đoàn đội khác đều phải đi.
Mà từ bờ biển tới doanh địa sinh hoạt kia cũng thuận tiện, cả rìa phía đông này đều không có thực
vật biến dị sinh trưởng, chỉ cần không gặp gỡ từng đàn sinh vật biến lên bờ thì Trần Lam chỉ mất
1-2 là có thể tới doanh địa sinh hoạt.
Vì thế sau khi nàng nhận được thư mời, đã an bài thích đáng một phen cho người của căn cứ Kim Môn
rồi một mình cầm thư mời đi bộ tới doanh địa.
Nàng vừa mới đi không lâu, Hứa A Văn đã tới cứ điểm
của căn cứ Kim Môn muốn đón nàng, lại nghe người thông báo Trần Lam đã cầm thư mời
đi được nửa ngày, chân mày A Văn liền nhíu lại.
Hắn xoay người, giơ tay lên, không khí xuất hiện một chữ "cửa", hắn bước một chân vào rồi biến mất
ở bãi đá ngầm màu đen này.
Mà bên phía Trần Lam, nàng đi nửa ngày với tốc độ cực nhanh, thân trên nàng mặc áo gió màu xanh
lục, giống như một chiếc lá xanh bay trong gió, dựa theo tốc đọ này của nàng thì đến rạng sáng là
nàng có thể đi tới doanh địa.
Nhưng trước mặt, nàng lại nghênh diện một người, khoác một chiếc áo dài, hắn mặc chiếc quần màu
đen, chân đi quân ủng màu đen, người kia đứng thẳng đón lấy những cơn cuồng phong từ biển
thổi vào, chắn trước mặt nàng.
Trần Lam dừng bước, nhíu mày nhìn người đứng phía đối diện, trong lòng lại có chút đau nhức hỏi:
"Hứa tiên sinh? Ngươi ở chỗ này làm gì?"
Làm gì? Hắn đứng ở nơi chim không thèm ỉa này có thể làm gì a a ? Hứa A Văn nhíu mày, không nói lời
nào nhìn Trần Lam.
.