"Ta!.
ta.
"
Người phụ nữ quỳ trên mặt đất, trên mặt nàng là máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, nàng chống tay
nên, ngồi dậy, lắc đầu.
"Không phải như vậy, ta vốn là một cô gái trong sạch, ta hiểu biết lễ nghĩa liêm sỉ, đây là một nơi
giống địa ngục, ta không muốn trở thành một trong những người phụ nữ ở đây, ta không muốn.
"
"Cái gọi là trong sạch, bất quả chỉ vì phụ thân của ngươi trước kia chết có thể chống đỡ gia
đình, còn có thể cho ngươi cuộc sống cơm no áo ấm, nhưng phụ thân ngươi đã chết trên
đường trong cuộc chiến tấn công về phía nam, ngươi bị bà nội bán vào nơi này, vậy ngươi
cảm thấy ngươi chỉ có chút dị năng lực lượng thì ngoại trừ làm kỹ nữ ra thì còn có thể làm gì?"
Chiến An Tâm chống tay lên cằm, biểu tình thiên chân.
nháy mắt với đôi mắt sáng ngời nhìn người
phía dưới.
Không cần người này nói ra Chiến An Tâm cũng có thể thấy được tao ngộ của nàng ta từ trong đầu.
Nhưng mà nói thật, Chiến An Tâm cũng không biết, một người phụ nữ như này, yếu ớt tay trói gà không
chặt, thoát ly phụ thân hoặc trượng phu, hoàn toàn không có bất luận năng lực gì để tự bảo vệ mình,
trừ bỏ chết, hoặc làm kỹ nữ ra thì còn có con đường nào khác.
Người này khó chịu hỏi lại:
"Thời đại này, không công bằng như vậy sao? Ta nhỏ yếu, ta không thể sống sót hay
sao, không có quyền lợi để sống tốt hay sao? Ta không hiểu, cả đời phụ thân ta đều cường đại như
vậy, chết trong cuộc tấn công về phía nam, sau khi chết lại không được nhận chút săn sóc hay sao.
Trong căn cứ, nhà của chúng ta nghèo tới không có gì để ăn, lại không ngừng có người
xấu tới gây phiền toái mà căn cứ lại mở một con mắt đóng một con mắt, thế đạo này hỏng mất ròi,
những nhân vật từng dẫn dắt thời đại đã coi rẻ luân thường đạo lý, coi mạng người như cỏ rác!"
Chiến An Tâm nhẹ nhàng nhíu mày hỏi:
"Thế đạo này có hỏng hay không thì ta không biết, ta có năng lực thì ta có thể đi khắp thiên hạ, ai
cũng không thể khi dễ ta, nhưng ngươi nói, những nhân vật dẫn dắt thời đại coi rẻ luân thường đạo
lý coi mạng người như cỏ rác thì ta không đồng ý, lời này của ngươi không phải ám chỉ những người
như An Nhiên hay Chiến Luyện mặc kệ nhân sinh hay sao?"
"Ý của ta đúng như vậy!"
Người này như lâm vào trạng thái điên cuồng, phảng phất như đang chất vấn ông trời bất công, nàng
ta ngẩng đầu nhìn lên những cành lá che phủ
toàn bộ không trung, giương giọng hét to:
"Ta muốn hỏi hai vợ chồng bọn họ một chút, mạng của những con kiến như bọn ta không phải là mạng
hay sao? Mỗi ngày bọn họ ăn sung mặc sướng, mỗi ngày cẩm y ngọc thực giường rộng gối êm,
có từng nghĩ tới những người dưới tầng chóp đáy như bọn ta sinh hoạt thế nào hay không?"
Lời này vừa thốt ra, mang theo sự tức giận bất bình, mang theo sự ai oán nhân sinh bất công.
Người phụ nữ béo nghe thấy âm thanh ồn ào thì mang theo một đám đàn ông lên tới sân thượng.
Chiến An Tâm đứng dậy, giơ tay vung một cái tát lên mặt người phụ nữ đang kêu gào kia, làm thân
mình nàng ta ngã sang một bên
Cái tát vang lên thanh thúy, làm cho mấy người phía sau sửng sốt.
Chiến An Tâm cười lạnh một tiếng, một lần nữa ngồi lên chạc cây, khí thế nói:
"Ngươi nói An Nhiên và Chiến Luyện mỗi ngày đều ăn sung mặc sướng sao? Giường rộng gối êm, cẩm y
ngọc thực sao? vậy ngươi có biết một năm 12 tháng Chiến Luyện đều phải ngâm mình ở bờ sông phía
nam, mỗi năm về ở cùng với vợ con thời gian eo hẹp như thế nào không, hắn đây là vì cái gì?
Còn An Nhiên, một ngày 24 giờ đều phải phun ra nuốt vào năng lượng, không lúc nào là
không khống chế cả khu rừng rậm biến dị, ngay cả ngủ, nàng cũng không dám một khắc thả lỏng, vì
chuyên tâm mà mười mấy năm nay nàng không bước ra khỏi Bách Hoa thành nửa bước, đây là giường rộng
gối em cẩm y ngọc thực của bọn họ sao?".