An Nhiên nhớ đến đồng hồ xăng của xe mình đã gần thấy đáy, nhưng quá gấp gáp căn bản không có thời gian đi lấy xăng, dù sao lát nữa cũng hội hợp với Vân Đào ở trạm xăng dầu, nàng cũng không nóng nảy.
Mở cửa xe, An Nhiên để Oa Oa trong lồng ngực vào nôi, chùm card đen trắng treo ở bên cạnh chiếc nôi, Oa Oa chỉ cần hơi nghiêng đầu về một bên là có thể thấy, trái phải hai bên đều có.
Sau khi nàng cùng Lưu Viện mang toàn bộ vật tư vào xe, hai người mới vội vã lên xe, đi về hướng cửa gara.
Hằng Hằng và Lưu Viện ngồi ở phía sau, Lưu Viện sẽ giúp đỡ An Nhiên chiếu cố Oa Oa một chút, mà tại cửa ra gara, Vân Đào đã mặc bộ đồng phục lúc hắn còn ở trong cảnh sát, dựa vào cửa xe Hummer chờ hai người.
Thấy An Nhiên lái xe chống đạn vọt ra, Vân Đào giơ tay, để An Nhiên dừng xe lại, sau đó xoay người, từ cửa sổ xe mình lấy ra hơn mười mấy cái di động.
An Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, Vân Đào cầm di động vói vào đưa cho An Nhiên, nàng nhận nhưng vẻ mặt không rõ nguyên do nhìn Vân Đào.
"Hiện tại tín hiệu di động đã không còn.
""Chúng đều còn pin, dùng để hấp dẫn tang thi, chúng ta ra ngoài từ cửa phòng cháy chữa cháy.
"Xoa xoa khuôn mặt có chút già nua, Vân Đào có chút mỏi mệt nhìn An Nhiên trong cửa sổ, nhìn hồi lâu, mới duỗi tay, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của An Nhiên, đột nhiên nói một câu thập phần cảm tính, thấm thía.
"Phải sống sót, vì hài tử của ngươi.
"Nghe lời này An Nhiên ở trong xe hốc mắt trở nên đỏ ửng, nàng nhìn Vân Đào, đột nhiên cảm thấy hắn tạo cho nàng một loại cảm giác!.
nói như thế nào nhỉ, cảm giác giống như phụ thân, tuy rằng mấy ngày nay, nàng bị hắn lăn lộn quá sức, Vân Đào không đánh thì mắng nàng nhưng ở tình cảnh nguy hiểm như thế này, An Nhiên cảm thấy, Vân Đào giống như ba ba đã chết nhiều năm của nàng.
Ba ba nàng cũng là một quân nhân, bất quá không thần bí như Chiến Luyện, cũng không giống Vân Đào là một cảnh sát, mà là lục quân, nghe thân thích nói ba ba An Nhiên cũng là một người xương cốt cứng rắn, cứng nhắc.
Cũng nghe nói tính tình không tốt, mẹ An Nhiên có làm gì hơi không có như ý thì quát lên, vì vậy, mẹ nàng cùng ba ba nàng ly hôn, mẹ nàng mang theo An Nhiên mới 1 tuổi về Tương thành, hơn nữa vẫn không cho An Nhiên gặp mặt ba ba nàng.
Sau khi An Nhiên 6 tuổi, mẹ nàng bệnh nặng, đến trình độ không thể qua khỏi, người nhà bên ngoại của nàng mới để An Nhiên gọi điện cho ba ba nàng, thông báo cho ba ba nàng đến bệnh viện, đón An Nhiên đi, cho đến lúc này, An Nhiên mới cùng ba ba lần đầu tiên nói chuyện với nhau.
Nàng còn nhớ rõ, nàng ngây ngốc ở bệnh viện, liên hệ với số di động của ba ba nàng, bên tai truyền đến thanh âm không thế nào mà ôn hòa, hắn ở đầu bên kia điện thoại, tự hồ không dự đoán được ai là người gọi điện thoại cho hắn, chỉ "alo" một tiếng, An Nhiên dựa theo lời của thân thích nói với ba ba nàng:"Con là An Nhiên, ba ba, mẹ bị bệnh, để ba đến đón con trở về.
"Ba nàng ở đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu thật lâu, ẩn ẩn làm cho An Nhiên cảm thấy hắn đang chịu đựng không khóc, người thân thích kia liền đoạt lấy di động trong tay An Nhiên, đi một bên, nói với ba ba nàng về vấn đề nuôi nấng.
Sau đó ba nàng đến, cũng không biết đi từ quân khu nào đến đây, khó được ôn nhu một lần mua một bó hoa, ăn mặc quân trang mà hắn đắc ý nhất, đứng ở đường bên kia, hướng An Nhiên giơ bó hoa cùng búp bê vải trong tay, hắn cười giống như ngốc tử.
Sau đó, hắn qua đường lớn, chuẩn bị ôm An Nhiên, thì một chiếc xe lao đến, đâm trực tiếp vào ba ba An Nhiên, hắn bay rất xa!.
cứ như vậy, cứ như vậy mất đi.
.