Cửa của gian hàng Watsons cũng đã đóng, nhưng là loại cửa cuốn, cửa này được làm vô cùng xinh đẹp, là từng mảnh từng mảnh plastic dán lên.
An Nhiên dùng con dao quân dụng rất dễ dàng cắt phá được cửa đó, đi vào bên trong tìm kiếm đồ vật.
Ở Watsons này, có thể tìm được một ít thuốc đơn giản ví dụ như băng urgo hoa hòe lòe loẹt, thuốc hạ sốt nhập khẩu từ nước ngoài hay gì đó, còn có nước súc miệng có thể tiêu trừ sưng lợi vân vân, cũng không biết có hiệu quả tốt bằng Povidone-iodine (dung dịch sát khuẩn đó) không nữa, An Nhiên tìm cái rổ xách tay, lấy mỗi thứ một chút, sau đó càn quét rất nhiều thực phẩm nhập khẩu trên kệ hàng.
Nàng thắng lợi trở về, dẫm lên những bông hoa bách hợp lên thang cuốn tầng 2, đem dược phẩm trong rổ đưa cho Lưu Viện và Vân Đào, còn mình thì đi nhìn Oa Oa một chút.
Oa Oa còn đang ngủ trên giường nhỏ trong cửa hàng mẹ và bé, trong tay Tiểu Bạc Hà còn cầm chiếc rìu chữa cháy, ngồi canh giữ ở bên người Oa Oa, đôi mắt híp lại, nhìn dáng vẻ rất mệt nhọc, nhưng lại kiên trì không khép lại, nàng vừa thấy An Nhiên đến, liền buông rìu xuống, giơ lên khuôn mặt tươi cười với An Nhiên, vẻ mặt cầu khen ngợi.
"Không có việc gì, ta đã phong bế lại cửa rồi, ngươi mệt mỏi không? Đi ngủ một chút đi."
Nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Bạc Hà, An Nhiên cũng cười với nàng một chút, Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, thực ngoan ngoãn ngồi ở mép giường nhỏ của Oa Oa, chuẩn bị nằm xuống đất mà ngủ.
An Nhiên nhìn thấy vậy thở dài, lấy một cái chăn trải trên mặt đất, một bên bận rộn, một bên nói với Tiểu Bạc Hà:
"Trên mặt đất rất lạnh, không thể ngủ, chúng ta tuy rằng gặp phải nguy cơ sống còn nhưng trong phạm vi điều kiện cho phép vẫn phải đối tốt với chính mình."
Tiểu Bạc Hà không trả lời An Nhiên, chỉ chất phác ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn An Nhiên quỳ trên mặt đất trải chăn, sau đó An Nhiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, duỗi tay kéo nàng ngồi trên chăn, lại quan tâm hỏi:
"Ăn gì chưa? uống nước chưa?"
Thấy đứa nhỏ gật gật đầu, An Nhiên lại nói:
"Ngươi ngủ một lát đi, chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút."
"Hảo." Nàng gật gật đầu, thực ngoan ngoãn đồng ý, quả thực nằm trên giường, vẻ mặt thật hạnh phúc.
An Nhiên quỳ gối bên người nàng, kéo lại góc chăn cho nàng, vừa lúc Oa Oa tỉnh lại, An Nhiên ôm Oa Oa lên từ giường nhỏ, ngồi xuống cạnh cho bú, trong chốc lát sau nàng nghe thấy Tiểu Bạc Hà trở mình ở sau lưng, vươn bàn tay nhỏ túm chặt góc áo của An Nhiên, nắm trên chăn nhẹ nhàng nói:
"Mẹ của ta cũng sinh cho ta một đứa em gái."
An Nhiên đang ngồi trên chăn cho Oa Oa bú quay đầu lại nhìn Tiểu Bạc Hà, vì thế đứa nhỏ lại tiếp tục nói:
"Nhưng sau đó các nàng đều biến thành quái vật."
Lại là một câu chuyện bi kịch!!!!
An Nhiên duỗi một bàn tay ra, sờ sờ lên đầu tóc của Tiểu Bạc Hà, nàng thở dài, suy nghĩ một chút rồi mới nói:
"Hãy quên các nàng đi, các nàng cũng muốn ngươi sống tốt."
Tiểu Bạc Hà nằm nghiêng sau lưng, khóe mặt lẳng lặng trượt xuống hai giọt nước mắt, rơi xuống chăn, thấm xuống phía dưới, nàng dịch người gần về hướng An Nhiên một chút, đem mặt dán vào người An Nhiên, nhỏ giọng nỉ non:
"Ta thực ngoan, đừng rời ta đi."
"Được, không rời đi."
Trong lòng An Nhiên có chút đau đớn, duỗi tay ôm lấy Tiểu Bạc Hà, nhìn ánh sáng sâu thẳm trong tiệm, chờ trời tối đến.