An Nhiên nhíu mày, muốn nói nàng có thể hỗ trợ, sức chiến đầu của nàng phi thường cường a, tuy rằng
tang thi da đồng nàng không giải quyết được, nhưng lũ chuột nàng còn có thể hỗ trợ để thực vật ăn
chúng, nhưng lại nghĩ, vẫn đừng quá cậy mạnh, lũ chuột đó ăn thực vật cũng rất hung ác a.
Sau đó rũ mục, gật đầu, nàng bị Chiến Luyện đẩy một chút, đôi tay hắn để ở eo nàng, nâng cả hai mẹ
con nàng và Oa Oa vào cửa xe, cửa bị "phanh" một tiếng, đóng lại, An Nhiên ngồi ổn ở bên trong,
nghiêng đầu nhìn lại, Chiến Luyện đứng ở cửa sổ xua tay, chung quanh đều là ảnh lửa chiếu vào.
Trương Bác Huân đi ở phía trước thả ra một tấm võng bằng kim loại, cắt lũ chuột ở phía trước, sau
đó Vân Đào lái chiếc xe vận tải ở phía sau, sau nữa là đám người Triệu Như, Triệu Thiến Dung và mấy
người Lương Tử Ngộ lái một chiếc xe cứu thương, sau cùng kết thúc mới là Chiến Luyện và Lạc Phi
Phàm.
Phía cuối là chủ lực công kích lũ chuột, Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện ngồi một xe, có một người lái
xe, Lạc Phi Phàm phụ trách ném hỏa cầu về phía trước đoàn xe, Chiến Luyện tạo mấy cái vòng tròn
hình cung lớn, có răng cưa sắc bén, tốc độ xoay tròn rất nhanh, rong ruổi ở bên trong biển lửa.
An Nhiên ngồi ở ghế phụ của xe vận tải, ôm Oa Oa trong lòng ngực, Vân Đào lái xe, giữa nàng vào Vân
Đào là Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, cả người Tiểu Bạc Hà vô lực, sắc mặt tái nhợt dựa vào
người Hằng Hằng, Hằng Hằng thì nỗ lực giơ chai nước biển trong tay, sợ máu của Tiểu Bạc Hà chảy
ngược lại.
Trong tình thế tương đối nguy hiểm, An Nhiên nắm một hạt giống hoa trong tay, giục
sinh nó nảy mầm trong tay, sau đó mở cửa kính xuống một chút, nguyên muốn cho cây non dài vươn ra
ngoài, đi ăn lũ chuột, nhưng bị một con chuột lớn đang bò ở cửa sổ xe, mở miệng ăn luôn cây hoa
non.
An Nhiên sợ tới mức nhanh tay đóng cửa sổ xe lại.
Trong lòng nàng suy tư, có phải mình chọn hạt giống không đúng hay không, phải đối phó
với loại da dày thịt béo, còn nhiều lông như lũ chuột này không thể dùng cây mây mềm mại được, hẳn
là phải dùng loại giống như xương rồng bà!
Đùng xương rồng bà!
Lúc trước khi dọn sạch cửa hàng nông sản An Nhiên cũng không thấy cửa hàng có xương rồng bà, lúc đó
hiểu biết của nàng không cao, chỉ cảm thấy cây mây mềm mại thân cành lòng vòng, là thực vật dùng
làm tường chắn tốt nhất, cho nên cũng chỉ để mấy hạt giống cây mây trong túi quần áo.
Giờ muốn tìm hạt giống của cây xương rồng bà, cũng tìm không ra.
May là Trương Bác Huân đi phía trước cùng với sự trợ giúp của Chiến Luyện và Lạc Phi
Phàm ở phía sau đoàn xe, dọn dẹp đường đi khá thông thoáng, cấp tốc chạy qua trạm xăng dầu rất
nhanh ra khỏi huyện.
Sắc trời tờ mờ sáng, rốt cuộc mặt trời cũng dần nhô lên phía chân trời, xe của Trương Bác Huân ở
phía trước đột nhiên bị một con hổ nhỏ nhảy lên, nó rống lên một tiếng "miêu", nhảy nhẹ lên như vậy
cũng làm nát kính chắn gió ở phía trước, bốn chân nó đạp lên mảnh kính vỡ trèo lên trên đỉnh xe.
Xe Vân Đào ở phía sau, dẫm mạnh chân gã, khiến xe quay ngang làm An Nhiên ở ghế phụ có thể nhìn rõ
ràng đến 'con hổ' trên nóc xe Trương Bác Huân, kia đâu phải một con hổ a, rõ ràng là một con mèo
lớn có kích cỡ không sai biệt với một con hổ, răng nang rất dài, và có một đôi mắt màu xanh lục.
Là một con mèo biến dị.
Nơi nào có chuột, khẳng định kiền có thiên địch của nó, nhưng thiên địch của lũ chuột lại không ăn
chuột a, con mèo với đôi mắt màu xanh lục, đang nhìn chằm chằm Oa Oa trong trong ngực An Nhiên, nó
liếm liếm mép, cứ như đang tính toàn chờ phát động, nhìn chằm chằm.
Xe Trương Bác Huân ở phía trước bị dừng đột ngột, nổ máy cố gắng tiến về phía trước nhưng không
được, trên mặt đường quốc lộ không quá rộng, xe chặn ngang quá nhiều, Trương Bác Huân vô pháp chen
vào đám xe tứ tung ngang dọc phía trước vì thế chỉ có thể ngừng xe lại.