"Khi đó ngươi đã gọi điện thoại cho ta, có phải muốn ta về cứu ngươi hay không?"
Chiến Luyện có chút không thể tha thứ cho chính mình, hắn không thể tưởng tượng được
người vợ với tình tình nũng nịu yếu ớt của mình, chỉ có một mình ở khoa sản, phải vượt qua một tầng
lầu, đi đến khoa Sơ sinh toàn là tang thi để tìm một đứa trẻ con, cần phải có bao nhiêu dũng khí
phải khắc phục bao nhiêu khó khăn đây?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình hỗn đản, không thể khoan thứ được.
An Nhiên lại cười, trong bóng đêm, nàng khoác hờ một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng bâng quơ cười:
"Gọi cho ngươi một cú điện thoại, ngươi không nhận, sau ngươi gọi lại cho ta, lúc ấy ta thiếu chút
nữa bị tang thi ăn thịt, điện thoại của ngươi vang lên, tang thi đều vây quanh di động ngươi gọi
đến.
"
Cho nên a, lúc ấy Chiến Luyện vẫn có chút tác dụng.
Vừa nói như vậy, tâm tình của Chiến Luyện cũng dễ chịu hơn một chút, hắn cúi người, ôm ôm lấy An
Nhiên, trong lúc nàng còn đang ngây ngươi, hắn thấp giọng nói:
"Sẽ không lại xuất hiện tình huống không tìm thấy ta nữa, ta ở chỗ này, ở bên cạnh các ngươi, vẫn
luôn ở, sẽ không rời đi.
"
Hắn nói rất cảm động, An Nhiên cũng biết Chiến Luyện nói được làm được, nhưng mà, có thật sự sẽ
không rời đi hay không? An Nhiên không thể tin được!.
Nàng ở trong ngực Chiến Luyện, muốn đẩy cái ôm của hắn ra, nhưng Oa Oa lại bị ép ở giữa hai người
họ, đứa nhỏ phá lên cười ha ha ha ha, nhìn dáng vẻ, Oa Oa thực thích cái loại cảm giác được ôm ấp
chèn ép như vậy.
An Nhiên liền không nhúc nhích, để Chiến Luyện ôm, đối mặt với lời thế này, trong lòng nàng thất
thần, chỉ nghĩ đến việc của Tiểu Bạc Hà.
Phía cuối đội ngũ, Trương Bác Huân mang mấy chục người tiếp nhận công việc của Lạc Phi Phàm, chậm
rãi đẩy về thôn Thiết Ti, bọn họ đi bộ tiến vào thôn, cũng không lái xe, sợ lái xe vào tiếng động
cơ quá lớn, gây ra động tĩnh sẽ khiến cho tang thi da đồng trong thôn chú mục.
Lạc Phi Phàm được nghỉ chút, đi về phía bên Chiến Luyện, phía sau hắn còn đi theo cái đuôi
không nhỏ là Đường Ti Lạc, hắn quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, trong mắt tràn
ngập bực bội, lại quay đầu nhìn Chiến Luyện, nhíu mày nói:
"Đường thúc không tính toán đi Ngạc Bắc, hắn đang thử xem có thể đoạt lại thôn Thiết Ti hay không,
nhưng mà phần lớn đoàn đội người sống đã chạy về hướng Tương thành, có người truyền lời về, nói bên
trong Tương thành không có tang thi.
"
"Tương thành không có tang thi hay sao?"
An Nhiên nghiêng đầu có chút không dám tin tưởng, nhìn Lạc Phi Phàm.
"Sao có thể như vậy được, nói
như thế nào Tương thành đều là một thành thị cấp tỉnh, sao có thể không có tang thi được?"
Có lẽ còn rất nhiều người sống sót trong Tương thành đi về phía Ngạc Bắc kéo theo một số tang thi
đi khỏi, nhưng không phải có lời đồn là ở phía nam có rất nhiều thành thị cả thành đều bị tang thi
hóa hay sao? Vậy người phía nam muốn đi lên phía bắc, vậy tang thi ở phía nam sẽ không đi theo hay
sao?
Dựa theo logic của đám tang thi, không phải nơi nào nhiều người thì lưu động về phía đó hay
sao? Tang thi ở Tương thành chỉ có nhiều lên chứ không thể ít đi được.
Lạc Phi Phàm nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết đây là hiện tượng gì.
"nếu Tương thành thực an toàn thì Đường thúc có khả năng sẽ xem xét việc đến Tương thành, đương
nhiên, tiền đề là thôn Thiết Ti thực sự không đoạt lại được.
"
Rốt cuộc hiện tại đội ngũ ở quốc lộ này trừ đi mấy đoàn đội người sống sót đã đến Tương thành
rồi, chỉ còn mấy ngàn người ở trong đội ngũ của Đường Kiến Quân thôi, mấy ngàn người này
có quân nhân, có nhân viên y tế, có cả người già phụ nữ và trẻ em.
Nhiều người như vậy muốn đi về phía trước, còn phải đi một quãng đường khá xa ở quốc lộ, bản thân
nó đã là một việc hết sức lăn lộn rồi, cho nên lúc này Đường Kiến Quân mới phái Trương Bác Huân,
nhìn xem có thể đoạt lại thôn Thiết Ti hay không, có cần lăn lộn như vậy hay không.