Chốc lát sau, Chiến Luyện kéo cửa xe ra, ở trong làn gió phất phơ, nói với An Nhiên đang ôm đứa nhỏ
trong xe, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Trạm xăng dầu này không có dầu, chỉ sợ nhiệm vụ hàng đầu khi đi vào Tương thành là tìm xăng dầu.
"
"Nga.
"
An Nhiên gật gật đầu không có ý kiến gì, xe không có xăng dầu là vấn đề lớn.
Dọc đường đi, người của Đường Kiến Quân xuôi gió xuôi nước chạy tới Tương thành, vật tư trên đường
hay tại trạm xăng dầu đều bị người của ông lục soát sạch sẽ, trên đường cũng không có người không
cần xe.
Cho nên muốn tìm mấy chiếc xe ở ven đường hút dầu ở trong xe đó là việc không có khả năng.
Chỉ có thể gửi hy vọng vào lúc đi vào Tương thành, có thể tìm đến một ít dầu ở trong trạm xăng dầu
lớn hơn, rốt cuộc Tương thành là một thành thị cấp tỉnh, vật tư khá phong phú, mà người còn sống
sót lại rất ít, đội ngũ của Đường Kiến Quân cũng lục soát không hết vật tư trong Tương thành hiện
có.
Bọn họ liền đẩy nhanh tốc độ của xe, một đường bôn ba tới Tương thành, thời gian không đến một
ngày, họ đuổi được phần đuôi của đội ngũ Đường Kiến Quân.
Đồng dạng có mấy dị năng giả lực lượng có năng lực đang nối liền ở phần đuôi mang theo phụ nữ hoặc
không mang theo đang ở dưới bóng đêm hỏi lạnh thắp lên một đống lửa trại, dựng vài cái lều cắm ở
trên quốc lộ.
Có mấy người đang canh gác bên ngoài lều trại, thấy đoàn người của Chiến Luyện lái tới, khua khoắng
hai tay trong miệng phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Xe đầu của Chiến Luyện dừng lại, một người trong
số đó tiến đến bên cạnh cửa sổ xe, không khách khí mà hỏi:
"Huynh đệ, có đồ ăn không?"
Chiến Luyện ở bên trong xe không trả lời chỉ nghiêng đầu nhìn về phía người nọ,
người kia vừa thấy, trong miệng "hắc" một tiếng, ngữ khí từ không khách khí lập tức đổi
thành khách khí.
"Nguyên lai là Chiến đội trưởng a! Người quen, người quen, mời ngài!" Trong đội ngũ của Đường Kiến
Quân sợ là không có người nào không quen biết Chiến Luyện, đội trưởng khu , đối với toàn bộ người
trong thôn Thiết Ti mà nói, là gương mặt quen thuộc, Chiến Luyện lại từ phía thôn Thiết Ti đi tới,
để nhận sai người cũng khó.
Mấy người này thấy không đuổi kịp đội ngũ lớn của Đường Kiến Quân nên dứt khoát dừng lại, chuẩn bị
làm chút việc như vào nhà cướp của gì đó, lần đầu tiên hoạt động đã đá phải ván sắt, tức khắc trên
mặt mỗi người có biểu tình nhụt chí.
Bọn họ từ trong lều trại nhìn Chiến Luyện lái xe đi qua sau đó nghị luận, có người muốn đi theo sau
Chiến đội trưởng, để tìm người che chở, có người lại thấy đoạn đường này thập phần an toàn, không
bằng dừng lại, tự do tự tại nhàn vân dã hạc.
Chiến Luyện lại không quản những người này, cũng mặc kệ mấy chiếc xe đang đi phía sau đội ngũ, hắn
mới đi về phía trước một đoạn ngắn, Oa Oa đã mở miệng khóc lên.
"Có phải lại muốn đi xuống dạo quanh hay không?"
Chiến Luyện ngồi ở ghế lái phía trước đã đỗ xe lại, quay đầu nhìn Oa Oa đang khóc lớn trong
lòng ngực An Nhiên, An Nhiên ôm đứa nhỏ trong ngực, cau mày vẫn luôn dỗ dành, cho đứa nhỏ
bú sữa nàng cũng không ăn,
lấy lục lạc nhỏ cho nàng chơi, nàng cũng không chơi, Chiến Luyện lại lẩm bẩm lầu bầu tự trả lời:
"Có khả năng là ở trong xe bức bối lâu quá, tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này đi, nơi này có an toàn
hay không?"
An Nhiên lắc nhẹ Oa Oa đang đói nhưng không muốn ăn, gật gật đầu.
"Tạm thời không có phát giác được
nguy hiểm gì.
"
Chiến Luyện nhìn An Nhiên, lời dư thừa cũng không hỏi, tuy rằng đối với sự khẳng định của nàng có
chút nghi hoặc nhưng hắn chờ nàng chủ động nói với hắn, nàng không nói, hắn cũng không hỏi.