Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Dựa vào cái gì mà những dị năng giả lực lượng kia cảm thấy mình đang trong hiểm cảnh tới độ buộc
phải vào chạy trốn vào trong Tương Thành?
Lương Tử Ngộ nhìn thấy Vân Đào làm được rất tốt, mà nguyên nhân hắn tức giận là trừ bỏ Vân Đào ra
toàn bộ dị năng giả lực lượng khác đều không hề ra ngoài giết đám chuột biến dị, bao gồm cả ba
người dị năng giả lực lượng trong nhóm của hắn.

Lương Tử Ngộ và Triệu Như là bạn học đại học, không nói về tình nghĩa bạn học mà chỉ bằng tâm tư
của hắn đối với Triệu Như thì cần nàng ở đâu thì hắn ở đó, hắn tức giận ở chỗ, nhân tình ấm lạnh ở
thế gian này cái gọi là cùng sinh cùng tử, kỳ thật bất quá tồn tại chỉ vì năng lực của Triệu Như mà
thôi.

Một khi xuất hiện dị năng giả hệ thủy khác thì mọi người đều làm phản, mọi người đều muốn đi với
Vương Uy và Từ Lệ Nhi chạy vào bên trong

Tương Thành.

Vì thế sau khi cãi cọ ồn ào thì không khí trong này trở nên dị thường quỷ dị, toàn bộ dị năng giả
lực lượng thì tụ tập bên nhau, mà Vương Uy thì kéo Lạc Phi Phàm thương lượng việc chia vật tư.

Lạc Phi Phàm không có tâm khó xử những người kia, trong mạt thế người đến người đi cũng là hiện
tượng bình thường, Vương Uy cũng chưa đòi hỏi yêu cầu quá mức gì, chỉ là vật tư của họ
thì bọn họ mang đi, vật tư của Chiến Luyện họ cũng không lấy.

Nghĩ đến cái đoàn đội này nhân khí cũng không tệ lắm nhưng qua lần này, trong đội ngũ lại chỉ còn
sót lại vài người ít ỏi, quả nhiên giống như Triệu Như nói, sáng nay sẽ có rất nhiều người rời đi,
hiện tại bên An Nhiên chỉ có dư lại Vân Đào và Lương Tử Ngộ là dị năng giả lực lượng.

Còn Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện hai người có sức chiến đấu siêu cường, hơn nữa có thêm An Nhiên một
người đánh phụ trợ giải quyết nỗi lo ở phía sau, Triệu Như một người phụ trách về nấu cơm thả nước,
Hằng Hằng một đứa nhỏ sai vặt, cùng với Tiểu Bạc Hà phụ trách quét dọn chiến trường mà thôi,
Người lớn thật là điêu tàn.

Nhưng mọi người ai đều không có oán hận nửa câu, ai có chí nấy, những người muốn đi vào Tương thành
thoạt nhìn tương đối an toàn kia, đã quyết định thì không nghĩ oán trách gì nữa, nguyện ý
lưu lại An Nhiên cũng không có nửa phần ý kiến, nhân tâm càng lúc càng mỏng.

"An Nhiên, ngươi nhìn, tang thi vị giác da đồng tới rồi.


"
Bên ngoài cửa hàng mẹ và bé, Triệu Như còn cầm trong tay một xô nước, đứng ở bên cửa sổ một gian
hàng quần áo, hô to.

Oa Oa đang xoay người bò sát ở thảm lót, đống thịt thịt kia lăn càng lúc càng nhanh, An Nhiên nghe
thấy tiếng la của Triệu Như, thì để Tiểu Bạc Hà trông Oa Oa một chút, đừng để đứa nhỏ lăn ra khỏi
thảm lót.

Nàng thì chạy tới cửa sổ của gian hàng trang phục, quả nhiên thấy phía sau đám chuột rậm rạp là một
đám tang thi vị giác da đồng, đang vươn cái đầu lưỡi thật dài, bắt giữ và ăn thịt đám chuột biến
dị trên mặt đất.

"Tại sao nhiều tang thi mình đồng da sắt như vậy? Sau chúng nó là cái gì kia?"
An Nhiên chỉ vào trung gian của đám tang thi, chúng đang vây quanh một thân thể tang thi đã trở nên
trắng bệch, nàng kỳ quái hỏi.

Triệu Như nhìn kỹ, chỉ thấy dưới ánh nắng mặt trời, toàn bộ tang thi da đồng quanh
thân chúng đều tràn ngập ánh đồng, chỉ có độc nhất con tang thi màu trắng này, làn da quanh thân nó

giống như bọt nước phản xạ lại ánh sáng mặt trời phát ra màu trắng, trắng đến dị thường.

"Cái quỷ gì đây?"
Triệu Như cũng nhíu chặt mày, nhìn con tang thi trắng bệch kia.

"Tại sao cảm giác giống như cái chân gà bị ngâm a?"
Nàng nói ở đây chính là làn da quanh thân của con tang thi này giống bị chân gà ngâm trong nước,
cũng không phải nói hình thái của con tang thi này giống chân gà, hình thái của nó vẫn giống như
hình người, tư thái đi đường cũng rất mạnh mẽ, nhưng không giống với tang thi vị giác da đồng sẽ
vươn cái lưỡi thật dài trong miệng ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận