"Thủ trưởng làm sao vậy?" "Thủ trưởng ở đâu?"
Ba người Lạc Phi Phàm, Trương Bác Huân cùng Phủ Tử trăm miệng một lời, sắc mắt trắng bệch.
Nghe Đường Ti Lạc vừa khóc vừa chỉ vào tòa nhà phía trước nói:
"Mấy ngày trước, chúng ta lại vọt ra ngoài một hồi, nhưng vẫn bị buộc trở lại, chính là lúc đó, ba
ba bị thương, sau đó thân thể suy sụp, vẫn luôn phát sốt.
"
Mấy người Lạc Phi Phàm liền vội vội vàng vàng chạy về phía tòa nhà mà Đường Ti Lạc chỉ, Đường Ti
Lạc khóc sướt mướt cũng chạy theo sau.
Mấy người An Nhiên cùng Chiến Luyện đứng ở cổng lớn, đã không còn ai tiếp đón, nên tự tìm chỗ ngồi
xuống, đem xe SUV chống đạn và xe tải lái đi vào, mấy người bọn họ bắt đầu quan sát hoàn cảnh trong
tiểu khu này.
Cây cối tất cả đã chết héo, toàn bộ kiến trúc đã biến thành đá cục, xi măng, cùng với bờ cát, căn
bản không thích hợp để thực vật sinh trưởng, vài tòa nhà có mấy cánh cửa sổ mở hé ra, một ít người
còn sống sót trốn tránh ở bên trong cửa sổ nhìn bọn họ.
Cũng có một ít quân nhân, đứng ở nơi tiêu điều không chút sinh cơ này phụ trách cảnh giới.
Cũng may đội ngũ của Đường Kiến Quân trước khi tiến vào Tinh khu, trên đường đều cướp đoạt vật tư,
nếu không bị nhốt ở nơi này, nhiều người già phụ nữ trẻ em như vậy, làm sao có thể kiên trì sống
sót lâu như thế?
Bất quá cũng vì vậy có thể nhìn ra được, tác dụng của Lôi Giang dị năng giả hệ thổ kia cũng rất
lớn, nếu không phải Lôi Giang thay đổi thành phần thổ nhưỡng, đám người người Đường Kiến Quân này
một người đều không thể sống tới hôm nay.
Cho nên người như Lôi Giang này chỉ cần không quá phận, kỳ thật cũng rất hữu dụng, nhưng muốn hắn
không quá phận ư, có khả năng đó hay sao?
An Nhiên kéo ra chiếc xe lắc, đem Oa Oa đặt trong xe lắc, ngoài cửa, An Nhiên gieo một cây mây, bộ
rễ của nó không vào được tiểu khu, cây mây màu xanh lục loanh quanh lòng vòng, bò lên trên cánh cửa
cổng từ cánh cửa bò vào.
Có người còn sống sót từ sau cửa sổ kinh hô lên, binh lính phụ trách cảnh giới mang theo súng đạn
chạy nhanh tới, Chiến Luyện duỗi tay, ngăn hành
động muốn tiêu diệt cây mây của bọn họ, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói những cây mây đó sẽ
không thương tổn bọn họ.
Những người quân nhân đó liền nửa tin nửa ngờ mà nhìn, toàn thân căng chặt cảnh giới, bất quá rốt
cuộc nghe được Chiến Luyện nói, cũng không xông lên đi diệt sát đám cây mây.
Cây mây kia vẫn luôn dài ra dài ra, sinh trưởng theo vách tường, giống như dây thường xuân, chậm
rãi bò khắp cả mặt tường, còn có mấy cây bò tới xe lắc của Oa Oa, vây quanh xe lắc một vòng, đẩy xe
lắc đong đưa trước sau.
Có điện hay không cũng không sao, có thực vật là được rồi a!
Oa Oa rất cao hứng đâu, cười ha ha ha ha, thân mình bụ bẫm cười phảng phất như tất cả đều là thịt
đang rung lên.
Vì giảm bớt sự khẩn trương của mấy người quân nhân kia, Chiến Luyện chủ động nói chuyện phiếm với
họ, Vân Đào đem Hằng Hằng cùng Tiểu Bạc Hà xuống xe tải, Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ đi xem xét
tình huống của Vương Uy, An Nhiên thì đứng ở bên cạnh xe lắc đưa mắt nhìn xung quanh, thấy một thân
hình khá quen thuộc, đang trốn ở hàng hiên trộm nhìn.
Loại hình thể béo như vậy sau mạt thế
thập phần bắt mắt, làm người đã từng gặp qua sẽ không quên được, An Nhiên nhìn chằm chằm vào
người đang ở hàng hiên, trên mặt gã béo kia có chút xấu hổ, cười cười với An Nhiên, sau đó
xoay người chạy nhanh.
Hắn chính là người kia, lúc đang trên đường lẩn trốn, chạy ra làm
người nghĩa hiệp đối với đám Lương Tử Ngộ đòi lại đám hài tử ăn xin, sau đó vẫn luôn mai danh ẩn
tích, An Nhiên cũng không để ở trong lòng, lúc này nhìn đến, mới bừng tỉnh đại ngộ,
nguyên lai gã béo kia vẫn luôn đi theo đội ngũ người già phụ nữ trẻ em của Đường Kiến Quân.