Triệu Như trong phòng ngủ cũng vội vàng chạy tới, bất quán điểm chú ý của nàng bất đồng với An
Nhiên, Triệu Như nhìn bên trong những người sống sót đó có mấy người phụ nữ bụng bầu, bụng đã rất
lớn rất lớn, nhìn dáng vẻ mấy ngày nữa sẽ sinh sản.
"Ta đi hỏi một chút.
"
Lạc Phi Phàm xoay người đi ra, hắn đi tới giữa đám người, hàn huyên vài câu với họ, sau đó gật gật
đầu, quay vào, nói với An Nhiên đang đứng ở cửa"
"Bọn họ nghe nói hiện tại ngươi tiếp quản bọn họ, nên muốn hỏi ngươi một chút buổi tối ăn cái gì?!"
"Ăn cái gì? Ta làm sao biết ăn cái gì?!"
An Nhiên bị lời nói của Lạc Phi Phàm dọa tới mức phát ngốc, những người này quả thật muốn giống như
giòi trong xương, ăn thịt nàng, An Nhiên bực bội trong lòng:
"Trước kia bọn họ ăn uống như thế nào?"
"Trước khi, một ngày ba bữa cơm, Đường thúc không thiếu bọn họ, bất quá giờ Đường thúc đi rồi!
Vật tư bị Lôi Giang chế trụ, nói tạm thời không tiện quản lý, có khả năng sẽ phân phối lại một lần
nữa.
"
"Vậy để Lôi Giang giao ra đây! Trước tiên để bọn họ ăn no, trước kia ăn như thế nào, hiện tại ăn
như thế đó!"
An Nhiên thở sâu, vốn dĩ ấn tượng với Lôi Giang đã thập phần không tốt, hiện tại trong tiểu khu này
phải dựa vào dị năng của hắn, hắn lại trốn tránh đến không thấy bóng dáng, này còn không tính, Lôi
Giang còn yêu sách? Cắn xén vật tư của nhóm người già phụ nữ và trẻ em ?!
Đương nhiên nàng phải cướp về cho nhóm người này.
Việc này không quan hệ đến việc thánh mẫu hay không, những vật tư đó không phải của An Nhiên, nhưng
cũng không phải của Lôi Giang! Nhưng nếu Lôi Giang muốn cắt xén vật tư của bọn họ, vậy An Nhiên
khẳng định muốn nhằm vào hắn.
Lạc Phi Phàm gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy trong chuyện này Lôi Giang làm không đạo nghĩa, Đường
Kiến Quân coi trọng những người này như vậy, ông mới mất còn chưa bao lâu, Lôi Giang đã bắt đầu
ngược đãi nhóm người họ, thật không có nhân đạo.
Vì thế Lạc Phi Phàm kéo thêm Chiến Luyện, hai người cùng nhau đi tới tòa nhà đối diện, tìm Lôi
Giang đòi vật tư, cần thiết nên giết thì giết vì tuyệt trừ hậu hoạn, Vân Đào thì lưu lại trong
phòng, nhìn đám người còn đứng ngoài cửa sổ, nói với An Nhiên:
"Những người này, ngươi tính toán xử lý như thế nào?" "Để Đường Ti Lạc quản!"
An Nhiên nghiêng đầu chém đinh chặt sắt nói rõ, nàng mặc kệ.
"Ta không có năng lực đi quản lý những người này, Đường Ti Lạc mặc kệ, thì cho Trương Bác Huân
người luôn muốn cứu những người này đi quản, dù sao ta cũng mặc kệ!"
Vân Đào đứng bên cửa sổ, gật gật đầu đối với việc An Nhiên tự lượng sức mình không nhiều chuyện,
rất vừa lòng.
"Ngươi làm đúng, chúng ta có thể nghĩ cách diệt trừ đóa Nhục hoa kia, đó chính là việc tốt nhất mà
chúng ta có thể làm đối với những người già phụ nữ và trẻ em, còn lại, chúng ta không có năng lực
quản.
"
Đang nói chuyện, An Nhiên thấy được một thân ảnh chợt lóe qua đám người vây quanh
trước cửa sổ, nàng thông báo với Vân Đào một tiếng, liền đi ra cửa, đi về hướng người đi kia, nàng
thấy gã béo kia đang cùng với hai người đàn ông đứng trên một tảng đá, nói gì đó.
Thấy An Nhiên nhìn qua, trên mặt hắn có chút xấu hổ, một người đàn ông đang nói chuyện với hắn cũng
xoay người lại, một bên tay áo trống rỗng trong gió lạnh bay a bay.
Người này nhìn thật quen mắt, còn không phải người bị An Nhiên chặt đứt một cánh tay, lão tam kia
hay sao?
An Nhiên đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng, đi về hướng Bàn Tử.
Trong gió lạnh, cây cối khô héo rung động xào xạt, trên mặt lão tam có chút chột dạ, rụt cổ lại,
kéo theo một người đàn ông khác chạy mất, lưu lại Bàn Tử, cũng đang chuẩn bị chạy, An Nhiên khom
lưng, nhặt một viên đá, ném về hướng Bàn Tử định chạy, quát lên:
"Đứng lại!".