Tựa hồ Từ Lệ Nhi không tình nguyện, cúi đầu nói vài câu gì đó với người đàn ông kia, hắn liền đưa
ra một nắm tinh hạch lóe sáng trên nền tuyết cũng thập phần rõ ràng.
Trên khuôn mặt trang điểm nhẹ của Từ Lệ Như có sự chần chờ trong nháy mắt, rồi duỗi tay nhận, sau
đó bị người đàn ông kia kéo lại ỡm ờ đi vào xe.
Nháy mắt trong lúc đóng cửa xe, An Nhiên vẫn mơ hồ
thấy được, ở bên trong Từ Lệ Nhi cùng người đàn ông tên Lưu Đông kia ngồi đối diện, mặt đối mặt,
dựa theo hình ảnh kia, tự nhiên An Nhiên não bổ ra dáng ngồi của hai người trong xe, là Từ Lệ Nhi
ngồi trên đùi Lưu Đông.
Thú vị a.
Từ Lệ Nhi lại muốn nhảy đi ăn máng khác, muốn đi đến đội ngũ của Lưu Đông đi?!
An Nhiên lui vào ven đường, xe kia lăn bánh đi vào trong đường hầm, khi lướt qua nàng An Nhiên thấy
quả thực Lưu Đồng ngồi ôm Từ Lệ Nhi, nàng kia ngẩng đầu, chống đẩy Lưu Đông ra không cho hắn cắn
vào cổ nàng, ánh mắt nhìn ra cửa xe, thấy bộ dạng An Nhiên đang suy tư gì đó, trong lòng nghĩ, việc
của nàng ta và Lưu Đông chỉ sợ đã bị An Nhiên thấy.
Thật quá ghê tởm, biết nàng bị Lưu Đông cường kéo lên xe mà cái người đàn bà này thế nhưng không
tới cứu nàng, quả thực không phải người mà!
Từ Lệ Nhi có xổ đẩy như thế nào thì cổ vẫn bị Lưu Đông cắn đến đau nhức, nhưng nàng ta chịu đựng,
xui khiến nói:
"Ngươi có biết không, trong cái đội ngũ này người đàn bà nào lôi lên giường dễ nhất
là ai không? Tự Nhiên là cái người tên An Nhiên kia, cũng không có tác dụng gì lớn nhưng mỗi
người đều có thể thượng, Đông ca, ngươi thiếu đàn ba, sao không đi tìm nàng?"
"Nghe nói, nàng là vợ của Chiến Luyện trong đội ngũ của các ngươi.
"
Người nói chuyện là tài xế lái xe, không sai, Lưu Đông muốn "làm việc" thì tất nhiên phải có người
thay hắn lái xe, cho nên trên xe này không chỉ có thêm tài xế mà trên ghế phụ còn có một người đàn
ông nữa đang ngồi.
Bọn họ đã đi theo đội ngũ tràn đầy trói buộc này của Bàn Tử vài ngày, đến giờ còn không thăm dò chi
tiết của đám người này, tựa hồ càng nhìn càng cảm thấy đội ngũ này không bình thường.
Chiến Luyện kia tựa hồ cũng không dễ chọc.
Mà Từ Lệ Nhi người đàn bà này Lưu Đông đã ngắm mấy ngày qua, hôm nay mới lái xe đến bên người nàng
ta, tùy tiện trêu đùa hai câu, nàng này đã bị kéo lên xe, tuy rằng biểu hiện không quá tình nguyện
nhưng cũng không la to a, Lưu Đồng phỏng chừng người đàn bà như vậy cũng không phải
trinh tiết liệt nữ gì, dù hắn có mạnh bạo hơn Từ Lệ Nhi này cũng nháo không ra cái
gì tới.
"Ai nói nàng là vợ của Chiến Luyện?"
Từ Lệ Nhi đẩy đầu Lưu Đông ra, vẻ mặt nôn nóng.
"Nàng kia chỉ là vợ cũ của Chiến Luyện, vợ cũ mà thôi, nếu không phải sinh đứa con gái cho Chiến
Luyện thì ai có kiên nhẫn đi quản nàng ta? Chỉ cần "thượng" thôi còn lại không quan hệ gì.
"
"Đúng vậy, chỉ lo "thượng", không quan hệ ai.
"
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ quay đầu lại cười xấu xa nhìn Lưu Đông và Từ Lệ Nhi, Lưu Đông kia
đã đẩy ngã Từ Lệ Nhi xuống ghế, nàng ta vừa muốn hét lên thì đã bị Lưu Đông cho một cái tát, mặt
nghiêng hắn sang một bên, không dám nói tiếp nữa.
Tuyết rơi từ trên bầu trời xuống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, theo gió lạnh bay lả tả thấm
vào da thịt, rất nhanh trời tối dần.
Người ngày càng nhiều, gà bay chó sủa rất khó chống đỡ, Bàn Tử chỉ huy nhóm quân nhân hỗ trợ dọn
đất đá trong đường hầm, huyệt động đã đào tốt, nhưng tạm thời không thể ở, dù sao thì vừa mới đào
xong, vách tường đều còn ẩm thấp.
Cho nên chỉ lái mấy chiếc xe giường nằm vào trong động, còn lại thì toàn bộ đỗ ở bên ngoài đường
hầm.
Mà An Nhiên vẫn chưa tìm Bàn Tử nói với hắn chuyện Lưu Đông.