Vân Đào mặc kệ An Nhiên tự hành xử, hắn bắt đầu sửa sang lại xe tải, lấy ra chăn đệm đêm nay cần
dùng.
Đội ngũ của bọn họ toàn bộ phụ nữ và trẻ em đều chen chúc qua đêm trong xe chống đạn được cải tạo
như phòng ở kia, xe tải phía sau cũng bị Chiến Luyện sửa lại một chút, có thể an bài mấy người đàn
ông ngủ trên xe tải, chỉ là xe tải không ấm áp thoải mái như phòng xe, mà mỗi ngày sau khi ngủ phải
thu thập lại đệm chăn, gấp gọn để vào trong góc của khoang xe cuối cùng.
Mà khi tái xế của Lưu Đông ném tàn thuốc trong tay xuống, mang mấy người đàn ông đi
đến gần An Nhiên thì trong làn mưa tuyết có một người bay xuống từ trên rìa núi cao mấy mét, khinh
khinh xảo xảo ở phía sau đám người kia.
Dưới đại tuyết, Chiến Luyện đứng dậy từ dưới mặt đất, trên mũi còn vương một vài bông tuyết mỏng,
nhìn mấy người đàn ông đang đi về hướng vợ mình, một người đàn ông trong đó còn lung lay một túi
tinh hạch trong tay, lắc lư trước mặt An Nhiên, cười thập phần hạ lưu:
"Mỹ nữ a, cái giá này được chưa, bồi mấy người chúng ta chơi đùa cả đêm được không?"
An Nhiên cười cười, duỗi tay nhận lấy túi tinh hạch mà tài xế của Lưu Đông đưa
lại, túi chính là loại túi đựng di động trước kia, tinh hạch bên trong phỏng chừng có
1/3 túi, nàng đổ tinh hạch từ trong túi ra lòng bàn tay, rồi lắc đầu.
"Chẹp, ít như vậy, còn là tinh hạch bình thương, để ta chơi đùa với các ngươi cả đêm
sao, ta cũng quá rẻ đi.
"
"Nha! ! kỹ nữ mỗi người đều có thể "thượng", cho ngươi giá đó đều đã quá nhiều rồi.
"
Có người cười ngả ngớn quái dị, mấy người còn lại xoay vòng vây quanh An Nhiên, tính toàn dùng bạo
lực.
Cửa sổ phòng xe phía sau nàng bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt hữu khí vô lực của Triệu Như, mà mấy chiếc
xe giường nằm kia, trên cửa sổ xe cũng đầy gương mặt xem náo nhiệt.
"Được rồi.
"
An Nhiên cầm tinh hạch trong lòng bàn tay, một bàn tay đưa ra phía sau, nhìn đám đàn ông đang đứng
vây quanh nàng, gật gật đầu.
"Vậy cùng các ngươi chơi đùa trong chốc lát cũng được, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.
"
Sau đó, An Nhiên nhìn về phía Chiến Luyện đang ở phía sau đám đàn ông, hắn ôm tay dựa nghiêng vào
một cục đá, vẻ mặt thú vị nhìn An Nhiên.
Tài xế của Lưu Đông cũng theo ánh mắt An Nhiên, quay đầu nhìn lại, nháy mắt trên mặt hắn hoảng hốt
lên, nào biết, Chiến Luyện lại vươn bàn tay làm một thủ thế" Xin cứ tự nhiên" với hắn, sau đó lại
ôm cánh tay như cũ, đứng tại chỗ nhàn nhã nhìn bọn họ.
An Nhiên bị vây quanh nhướng mày, xoay người đi tới gần phòng xe, dựa gần vào cốp xe xoay người,
cười cười với mấy người kia.
"Ai da, đây là muốn đánh dã chiến hay sao?"
Người đàn ông đi tuốt đàng trước kia, gấp gáp khó dằn nổi cũng mặc kệ chung quanh có Lương Tử Ngộ,
Vân Đào cùng Chiến Luyện hay không, lập tức muốn nhào lên ôm An Nhiên, An Nhiên lại nở một nụ cười
xinh đẹp, sau lưng nàng, một cái đuôi thật dài màu trắng vươn ra.
Cái đuôi kia uốn lượn , vặn vẹo, giống như một cái đuôi hồ ly màu trắng to lớn, lông hồ ly trắng
kia dưới cơn gió lạnh run run lên.
Phát ra thứ âm thanh nhỏ vụn của kim loại va chạm vào nhau, nhìn
phá lệ yêu dị.
Người đang ông đang vọt đến, trừng to đôi mắt, còn không phản ứng được là thứ gì đang tới thì đuôi
cáo kia đã vọt qua đầu vai An Nhiên lao đến, vòng lấy cổ người kia, cả người hắn bắt đầu cứng đơ
lên.
"Đó là cái gì, đó là đồ chơi gì? Đây là cái gì?"
Hắn sợ tới mức muốn tè ra quần, rồi cảm thấy ở chỗ cổ có vô số cây kim đang đâm hắn, đã chọc vào da
thịt của hắn!.