Sau khi xác định tốt phương hướng tiếp theo, ngay sáng sớm ngày thứ hai Lạc Phi Phàm cùng Trương
Bác Huân lại đi tới căn cứ kia, lúc này không phải trộm đi vào nữa mà là đi dạo một vòng ngoài
tường thành, tìm được cửa, gõ cửa hàn huyên cùng người thủ vệ.
Không phải người ta thường nói muốn xem phong cách hành sự của một quần thể thì tốt nhất nên xem
tình huống người phía dưới như thế nào hay sao? Bởi vì người ở dưới không hỏng thì người phía trên
mới là chính đạo! Đội ngũ của Bàn Tử càng ngày càng khổng lồ, đội ngũ lão nhược bệnh tàn dựng chiếm
tuyệt đại bộ phận, xem từ bên ngoài vào thì người bảo hộ nhóm
trói buộc này chính là những quân nhân lúc trước của Đường Kiến Quân lưu lại.
Kỳ thật con người của Bàn Tử này cũng rất khá, hắn cũng có chút uy tín trong đám người lão nhược
bệnh tàn dựng, hắn làm bọn họ không nói gì, bọn họ liền thật sự cái gì cũng chưa nói, cho nên một
ít người mới gia nhập, ví dụ những người trong nhóm Lưu Đông, ngay từ đầu, căn bản không nhìn thấy
thực lực trong đội ngũ của Bàn Tử.
Cũng có khả năng, chính người trong đội ngũ của Bàn Tử cũng không rõ ràng trong đội ngũ của bọn họ
đến tột cùng thực lực như thế nào.
Cho nên những tráng đinh thuộc hạ của Lưu Đông bị Bàn Tử bắt, một khi đi vào trong hầm bị bắt làm
cu li, chạy trốn vô số lần, nhưng lại bị bắt về vô số lần, mới biết được, nhân sinh của chính mình
đã chú định thành tù nhân, đã vô vọng với tự do.
Bọn họ đã trải qua một quá trình biến hóa của tâm lý phi thường phức tạp cuối cùng chỉ có thể hậm
hực bắt đầu cầm lấy xẻng, đào đường hầm, hỗ trợ cho nhóm quân nhân, có thể rảnh tay nhàn nhã một
chút.
Dưới sự chung sức hợp tác của đám dị năng giả lực lượng của Lưu Đông thêm vào dị năng giả hệ thổ
của Bàn Tử, đường hầm rất dài bị sập chỉ qua vài ngày đã thông.
Lạc Phi Phàm cùng Trương Bác Huân cũng mang về tin tức tốt từ căn cứ bên kia, bọn họ đã thành công
đem tin tức có một số lớn lão nhược bệnh tàn dựng bên này truyền cho thượng tầng quản lý của căn
cứ!
Tin tức tốt: thành công truyền tin tức lại! "Đây thì tính là tin tức tốt sao?"
Trong xe An Nhiên có chút hoài nghi hai người đang đứng đối diện: "Các ngươi chỉ thành công truyền
lại tin tức, đây là tin tức tốt sao?"
"Đúng vậy, câu trả lời đâu? Biệt thự của chúng ta đâu? Căn cứ không phái người qua đây viện trợ
chúng ta một chút hay sao?"
Bàn Tử ở một bên, có chút vui sướng khi người gặp họa, nhóm người An Nhiên này muốn vứt bỏ hắn sao,
đây là không có khả năng a, không có biệt thự, hắn sẽ không mang nhiều người trong tay đi vào căn
cứ này.
Lạc Phi Phàm lia ánh mắt sang Bàn Tử một cái, như nhìn thấu triệt ý tưởng của hắn, sau Lạc Phi Phàm
nói với An Nhiên cùng Chiến Luyện:
"Không có biện pháp a, để tin tức truyền vào đã thực cố hết sức rồi, thượng tầng quản lý của căn cứ
này, không quá quản việc a.
"
"Ý tứ là, bọn họ không cho thấy thái độ hay sao, có tiếp thu hay không?" Triệu Như cau mày, ngáp
một cái, thời tiết càng lạnh, nàng càng cảm thấy khó chịu, suốt ngày chỉ buồn ngủ, nghe Lạc Phi
Phàm nói, cảm thấy có chút không đúng lắm, lại nói:
"Cho nên chúng ta còn tiến vào căn cứ này làm gì?"
"Không, đây thật là một tin tức tốt, có đôi khi, căn cứ càng mặc kệ mọi việc, thì
càng có lợi cho chúng ta.
"
Chiến Luyện trầm tư, sau đó ngẩng đầu nhìn Bàn Tử nói:
"Chúng ta, ai cũng không hy vọng bị ánh mắt của quá nhiều người nhìn vào, ngươi cảm
thấy như thế nào?"
Bàn Tử không nói chuyện, lại bắt đầu ăn, ăn chính là hai sọt dâu tây hôm qua hắn đưa cho An Nhiên,
lúc này bàn tay béo núc ních của hắn đang túm một nắm dây tây ăn đầy miệng, cũng không biết thật là
cố ăn hay là làm bộ không nghe thấy lời Chiến Luyện nói.