Không ai nghĩ được bốn người Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện, An Nhiên còn có Oa Oa vừa mới đi ngang qua
khu đất trống thì thấy một vị cô nương, mặt đầy nôn nóng, hỏi khắp nơi:
"Xin hỏi An Nhiên đang ở đâu? Xin hỏi.
"
Có người chỉ chỉ An Nhiên cho nàng, cô nương kia nhìn sang thấy An Nhiên đến, mở to
hai mắt nhìn, ngón tay chỉ vào nàng nói:
"Ngươi!.
ngươi không phải bị gãy chân hay sao, ngươi không phải vì trốn tang thi mà nhảy xuống từ
tầng 5 xong bị.
"
An Nhiên đầu đầy hắc tuyến, nhìn Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm cũng đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn
nàng, An Nhiên hận không thể tìm một khe đất để chui vào, nàng chỉ có thể cười gượng giải thích:
"Cái này ngươi phải hỏi Bàn Tử!!! Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" "Nga, đúng rồi, có một người
tên là Trương Bác Huân, muốn tìm ngươi.
" Mắt Lưu Toa Toa vẫn còn nhìn về phía đùi An Nhiên, nàng bị
An Nhiên này lừa đúng không? Vậy Trương Bác Huân kia cũng giống An Nhiên này, đều là kẻ lừa đảo hay
sao?
Nháy mắt, ấn tượng của Lưu Toa Toa đối với Trương Bác Huân còn có An Nhiên không tốt, nàng cười có
lệ với An Nhiên, quyết định không làm bạn với kẻ lừa đảo, nàng đem lời Trương Bác Huân muốn nói
truyền đạt lại, rồi xoay người đi rồi.
Tự nhiên An Nhiên sẽ không quản ấn tượng của Lưu Toa Toa đối với nàng như thế nào, lúc trước khi
quen biết Bàn Tử cũng vậy, An Nhiên biết nàng sẽ để lại cho người khác ấn tượng không quá tốt về
mình, đương nhiên là không sao cả, thế giới đang hỗn loạn như thế này làm nổi bật làm gì? Khi nào
bị người ta chộp tới phòng thí nghiệm để giải phẫu cũng không biết a.
Nàng nghe Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm thương lượng vài câu, hai người đi đón Trương
Bác Huân, còn nàng thì ôm Oa Oa trở về, còn chưa tới cửa nhà, trên bãi đất trống truyền đến một
trận ồn ào.
An Nhiên ôm Oa Oa tò mò nhìn lại, thấy có một đám người thoạt nhìn thập phần không dễ chọc đang lôi
kéo mắng nhiếc vài người trong đội của Bàn Tử, kêu mang thủ lĩnh ra gặp.
"An Nhiên, An Nhiên.
"
Lưu Chi chạy tới, phía sau mang theo Lưu Toa Toa, nàng bước nhanh đến bên người An Nhiên nhỏ giọng
nói:
"Ngươi ôm đứa nhỏ đứng tới xem náo nhiệt, đây là đoàn người Bành Vũ, nhanh gọi chồng ngươi cùng vài
người đến đi.
"
"Bành Vũ?"
An Nhiên không nhúc nhích, ôm đứa nhỏ đứng tại chỗ, nàng không quen biết Bành Vũ này, hắn rất lợi
hại hay sao?
Có vẻ như trên mặt nàng hiện biểu tình tò mò, Lưu Chi nhăn mặt, sau đó nói:
"Bọn họ đến vì dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy.
"
Ở căn cứ Diệu Dương, toàn bộ dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, chỉ cần một khi bị phát hiện
thức tỉnh sẽ bị người mang đi, mặc kệ là đoàn đội người sống sót hay người trong căn cứ,
thừa hành nguyên tắc không buông tha ai cả.
Trong khoảng thời gian này Bàn Tử kiêu ngạo như vậy, người nào đến mua củi lửa cùng than hoa hắn
đều bán, hơn nữa còn không hề che lấp, xác thật tương đối dẫn người chú mục vào.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, loại người như Bành Vũ này tới phá rối là hơi muộn.
Trên khoảng đất trống kia, có vài người đàn ông thân cao mã đại mặc áo lông thật dày, trong tay cầm
một ống tuýp thật dài, theo quy củ của giang hồ, tiên lễ hậu binh, cho nên trong tay bọn họ đều cầm
vũ khí dùng giấy báo bọc vào.
Người cường tráng nhất ở giữa, hắn là người đàn ông tên Bành Vũ đi, trên đầu còn đội một cái mũ
lông xù xù, ước chừng trước khi mạt thế cũng là loại người lăn lộn kiếm ăn mặt đường đi.
Đặc biệt thời tiết lạnh thế này, những người đàn ông kia còn không lái xe oto, chỉ cưỡi xe máy cái
loại có thể bốc đầu phát ra tiếng gầm ầm ĩ, lúc này mấy chiếc xe kia đang đỗ ngang ngược ở cửa vào
khu biệt thự, vài người đàn ông kia thì bắt mấy người già cũng kéo vài người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ
nhắc đến trước mặt Bành Vũ.
.