Một người cũng không tới "Khụ khụ!!!"
Lạc Phi Phàm làm bộ phát ra vài tiếng ho khan, rốt cuộc đánh vỡ sự trầm mặc trong xe, hắn cũng thấy
Đường Ti Lạc không quá thích hợp, xem lại đủ loại chi tiết từ sau khi gặp lại Đường Ti Lạc, Lạc Phi
Phàm đã thấy rõ nàng
ta tựa hồ đã không còn quấn lấy hắn, nhìn dáng vẻ này như muốn cùng Trương Bác Huân
hòa hảo, nhưng Trương Bác Huân kia!.
.
Phỏng chừng chuyện này có rối rắm.
Lạc Phi Phàm quyết định giống như Chiến Luyện cùng An Nhiên khoang tay đứng nhìn đối với việc này,
miễn cho xử lý không tốt, đem Đường Ti Lạc nhận về biến thành mối họa,
Nhưng mà xe đã đi rất xa Đường Ti Lạc vẫn còn quay đầu nhìn lại, làm Lạc Phi Phàm không nhịn được
ho vài tiếng, thấy vẻ mặt của Đường Ti Lạc lại lã chã chực khóc giống như một con chó nhỏ bị người
ta vứt đi, quay đầu nhìn hắn, hắn nói:
"Đến nơi ta sẽ giao ngươi cho Bàn Tử, để hắn an bài cho ngươi, Đường Ti Lạc a, ngươi đừng gây
chuyện nữa, ngươi còn làm việc thì sẽ không có người cứu ngươi nữa.
"
Đường Ti Lạc gật gật đầu lại bắt đầu khóc, nàng duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt mình hỏi:
"Phi Phàm ca ca, ta không ở cùng một chỗ với các ngươi hay sao?"
An Nhiên ngồi phía trước vừa nghe thì giật mình, Cái gì? Vị này thế nhưng còn muốn ở một chỗ với
nàng sao? Nàng có thể đồng cho Trương Bác Huân và Lạc Phi Phàm đón người đàn bà này về đã là không
tồi rồi còn muốn ở cùng nhau sao?
Vì thế An Nhiên duỗi tay hung hăng nhéo đùi Chiến Luyện một phen.
Chiến Luyện lái xe bằng một
tay, tay còn lại thì cầm lấy tay An Nhiên, ngầm kéo tay nàng một chút, rồi nắm lấy đặt lên
đùi mình, quay đầu lại nói với Đường Ti Lạc:
"Chỗ chúng ta chỉ là miếu nhỏ, địa bàn của Bàn Tử là thế lực rất lớn, hắn sẽ an bài cho ngươi.
"
"Đúng vậy, ngươi ở chỗ Bàn Tử, nghe lời hắn, ngươi không làm gì, thì Bàn Tử là một người khá tốt.
"
Lạc Phi Phàm phụ họa Chiến Luyện, câu nói còn chưa nói hết, kỳ thật hắn muốn nói, tuy rằng Bàn Tử
là một người khá cầm thú, nhưng nếu Đường Ti Lạc không chủ động bò lên giường Bàn Tử thì hắn cũng
không chủ động cầm thù nàng, cho nên, ném Đường Ti Lạc cho Bàn Tử thì cũng chỉ nhìn hạnh kiểm của
Đường Ti Lạc mà thôi.
"Nhưng mà.
"
Đường Ti Lạc muốn nói, nàng muốn ở cùng một chỗ với Trương Bác Huân, còn có Phi Phàm ca ca, hiện
tại ba ba nàng đã không còn, ba ba để lại người cho nàng cũng không biết bị Lôi Giang đưa đi đâu,
hiện tại nàng chỉ còn Trương Bác Huân và Lạc Phi Phàm là thân nhân, không phải bọn họ nên ở bên
nàng hay sao?
Nhưng sự xa cách trên mặt Lạc Phi Phàm cùng với sự thể hiện không liên quan của Chiến Luyện và
An Nhiên, làm những lời ủy ủy khuất khuất ở
trong miệng không thể nào phát ra được chỉ còn cách nuốt vào.
Nói thật, trước kia nàng quá thích Phi Phàm ca ca, cho nên vẫn luôn dán lấy Phi Phàm ca ca, mà xem
nhẹ Trương Bác Huân, kỳ thật nàng muốn ở cùng một chỗ với bọn họ nàng không thể nói với Phi Phàm ca
ca thì sẽ nói với Trương Bác Huân.
Vô luận bất kỳ yêu cầu gì của nàng Trương Bác Huân đều sẽ đồng ý.
Cho nên hiện tại điều duy nhất phải làm là ngoan ngoãn chờ, chờ cho Trương Bác Huân
tới tìm nàng, đem nàng mang vào trong vòng đội ngũ của An Nhiên.
Nhưng mà suy tính này phảng phất như không có cuối, nguyên bản Đường Ti Lạc cho rằng nàng ở chỗ Bàn
Tử buổi tối Trương Bác Huân sẽ tới nhìn nàng, khẳng định hắn sẽ lo lắng nàng ở chỗ Bàn Tử có ăn
ngon có ngon không, mặc có ấm không, ngủ giường đệm có mềm mại hay không, nàng tin tưởng mười phần
là vậy.
Nhưng mà, nàng đã đợi mấy ngày, Trương Bác Huân chẳng những không có tới, mà Lạc Phi Phàm cũng
không thấy đâu thậm chí ngay cả An Nhiên hay Chiến Luyện đều không thấy bóng dáng, một người đều
không có tới a!.