Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Ngô Tư Miểu thống khổ a, trong một ngày bị cứa cổ hai lần, cho dù hắn là dị năng giả hệ kim thì tâm
tình cũng sẽ không quá tốt a.

Không sai, sở dĩ hắn có thể còn sống sót từ trong tay Dương Tử Nhất kia là bởi vì hắn là dị năng
giả hệ kim, một dao của vị Dương cục trưởng đã cứa vào cổ hắn nhưng chỉ thoáng phá một tầng da chảy
một ít máu ở yết hầu hắn, mạch máu các loại vẫn được hắn bảo hộ hảo hảo a.

"Đừng động thủ, đừng giết ta, ta cái gì cũng đều nói hết cho các ngươi, cái gì cũng nói a!"
Hắn giơ tay lên, chịu đựng đau đớn trên cổ, quỳ trên mặt đất, làm bộ dạng đầu hàng.

"Chúng ta cái gì cũng không cần biết!"
Chiến Luyện nhíu mày, con dao trên tay lại dùng một chút lực, muốn giải quyết Ngô Tư Miểu này,

người này đương nhiên hắn nhận thức, còn không phải thủ lĩnh của căn cứ này hay sao? Nếu là thủ
lĩnh thì không phải đầu sỏ của việc oanh tạc Hà Tây hay sao, đám lãnh đạo một người đều không thể
buông tha.

"Kho, kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu!"
Thấy dao nhỏ của Chiến Luyện phải nhấn xuống, Ngô Tư Miểu nhắm mắt lại hô to lên, hắn sợ vỡ mật,
vừa mới ở Dương Tử Nhất tìm được đường sống trong chỗ chết, đó là bởi vì Dương Tử Nhất quá tự phụ,
một dao cứa cổ Ngô Tư Miểu xong không khom người xuống kiểm tra xem hắn đã chết hay chưa.

Nhưng dựa vào trực giác của động vật bậc cao, Ngô Tư Miểu cảm thấy người đàn ông muốn
cắt cổ hắn lần thứ 2 này, hành sự sẽ không qua loa như Dương Tử Nhất, cứa cổ hắn một dao xong rất
có thể sẽ còn kiểm tra một chút xem rốt cuộc hắn chết thật hay giả.

Cho nên dưới tình thế cấp bách, Ngô Tư Miểu chỉ có thể khai ra kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến
đấu đổi lấy cơ hội sinh tồn.

Dao trong tay Chiến Luyện dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Tư Miểu, nhấp mỗi chờ hắn tiếp tục nói.

"Trần Triều Phát kia chính là con trai của Trần lão tướng quân trong căn cứ Kim Môn, lúc trước bọn
họ cùng cha của ta nói chuyện hợp tác, nói muốn xác nhập với chúng ta, kỳ thật, kỳ thật là muốn
chiếm lấy vị trí của kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu của cha ta.

"

Theo lời của Ngô Tư Miểu, lúc này Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm mới hiểu, nguyên lai bối cảnh của
Trần Triều Phát lại thâm hậu như vậy, Trần lão tướng quân kia trước mạt thế, danh tiếng trong quân
đội như sấm bên tai, người bên ngoài có khả năng không rõ tên tuổi của Trần lão tướng quân, nhưng
người trong quân đội đối với danh tiếng của ông thì phi thường quen thuộc.

Đương nhiên, cha già của Ngô Tư Miểu, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm cũng không xa lạ, trước mạt
thế, ba ba tỷ phú của Ngô Tư Miểu đã từng hợp tác với chính phủ, cùng thiết kế và giám thị không ít
kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu của quốc gia.

Sau khi mạt thế, cha của Ngô Tư Miểu vì cái gì cũng không chạy ra ngoài mà chỉ ở trong căn cứ Diệu
Dương?
Căn cứ Diệu Dương cũng chưa từng đi ra ngoài tìm kiếm bất luận vật tư gì, mạt thế đã gần một năm,
vật tư của bọn họ từ đâu đến?
Chính là bởi vì cha của Ngô Tư Miểu biết dưới chân căn cứ Diệu Dương có một cái kho tài nguyên a.

Không chờ Chiến Luyện hỏi, Ngô tư Miểu bùm bùm giống như rang đậu đem toàn bộ chi tiết về Trần

Triều Phát cùng Dương Tử Nhất nói ra.

Bao gồm cả việc Trần Triều Phát như có vấn đề về thần kinh, đặc biệt cố chấp, đặc biệt tàn nhẫn, mà
Dương Tử Nhất nói đến tiếp quản căn cứ Diệu Dương nhưng trên thực tế là tới để phá hủy căn cứ,
nhưng căn cứ ở trong tay Ngô Tư Miểu thì còn gì để phá a?
Ngay cả tường thành đã bị chôn trong tuyết cùng đạn pháo, còn gì là căn cứ a???
Cho nên Dương Tử Nhất này chỉ là mang theo một ít binh lính cùng với hơn 10 chiếc máy bay chiến đấu
tượng trưng bay qua bay lại vòng qua vòng lại một vài vòng, sau đó cướp đoạt toàn bộ tài nguyên
trong căn cứ Diệu Dương thuận tiện biết được vị trí của những kho tài nguyên khác
trong miệng Ngô Tư Miểu xong sau đó mặc kệ căn cứ Diệu Dương tự sinh tự diệt đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận