An Nhiên tự giác rằng mình đã phi thường phi thường điệu thấp, ở đại phú hào này, trong toàn bộ quá
trình tàn sát, biểu hiện của An Nhiên cũng không quá khác bất luận người phụ nữ nào, vì cái gì mà
mấy người này nhìn nàng không vừa mắt nhất định không thể không giết nàng?
"Bởi vì chỉ cần ngươi chết, An Nhiên chân chính thì mọi việc mới có thể biến mất!"
Dương Tử Nhất đi tới trước mặt An Nhiên, giơ con dao nhọn trong tay lên muốn đâm xuống, đột nhiên
con dao kia ngừng lại ở không trung.
Đồng bạn phía sau hắn cảm thấy không thích hợp, đi tới trước vài bước, đột nhiên lại nghe thấy
An Nhiên vốn dĩ phải quỳ xuống đất xin tha lại mở miệng nói:
"Ta nghe không được minh bạch lắm, nhìn thân thủ của các ngươi cũng không tồi, còn có
hai người mặc quân trang, vậy đều là quân nhân đi? Ta lại hỏi các ngươi một lần nữa, vì cái gì các
ngươi giúp Trần Triều Phát giết ta? "Ngươi ngốc a!!!"
Triệu Như ở bên kia bị vài người đuổi theo chạy vòng quanh mấy chiếc bàn lùn, giương giọng hô lên
với An Nhiên:
"Một khi ngươi chết, Trần Triều Phát có thể biến đổi thành bộ dạng của ngươi, mệnh
lệnh Bàn Tử thả bọn họ đi ra ngoài a!!!"
"Nga.
" An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra thế a, ta lại nổi danh như vậy, bất quá các ngươi nếu đã hỏi thăm được rõ ràng như vậy, thì
làm sao không biết sự lợi hại của ta đâu?"
Thân thể mấy người này chỉ là phàm thai mà thôi, tất cả đều không phải dị năng giả hệ kim, ai cho
bọn họ tự tin, chạy ra giết An Nhiên?
"Thực vật của ngươi căn bản đã không chịu sự khống chế của ngươi.
"
Nói chuyện là một người đàn ông bước lên trước vài bước, vẻ mặt tràn đầy tự tin, hắn nhìn về
phía Dương Tử Nhất bên người, phát hiện vị trưởng quan này còn giơ dao nhọn mà
không nhúc nhích, vì thế hắn lại nhìn về phía An Nhiên nói:
"Chúng ta đã điều tra rất rõ ràng về ngươi, hiện tại trừ chồng ngươi ra ngươi còn có thể dựa vào
cái gì? Những người phụ nữ bên cạnh ngươi sao?"
Hắn cười cười, chỉ vào Tiểu Bạc Hà, chỉ vào Lưu Toa Toa đã ngất xỉu, lại chỉ vào Triệu Như đang
chạy lòng vòng, nói thật, nếu tính đai đen tam đoạn của Triệu Như vào thì cũng chỉ là được huấn
luyện ngoài xã hội, không thể so với bộ đội phải trải qua những bài huấn luyện như sắt thép kia,
bọn họ không để Triệu Như vào mắt.
Hắn cười cười, rồi ngẫu nhiên hơi liếc mắt qua bên cạnh, không thốt ra lời, hắn nhìn Dương Tử
Nhất bên người hắn đang giơ dao nhọn kia, trong miệng Dương Tử Nhất đột nhiên mở ra một
cách mất tự nhiên, hai bên má kéo căng ra, một đóa hoa màu trắng mở ra từ trong miệng hắn.
Đóa hoa màu trắng tinh khôi, giống như tuyết trắng bay từ trên trời xuống, trắng gần như trong
suốt, ẩn ẩn có cảm giác giống như u lan trong cốc, nhưng mà, đóa hoa càng xinh đẹp thì
nơi sinh trưởng càng huyết tinh, rất nhanh, tựa như toàn thân người đàn ông này bắt đầu nảy mầm,
làn da người này giống như thổ địa khô nứt, mọc đầy mầm non xanh tốt.
"Ta nghĩ các ngươi vẫn quên một việc, tuy rằng ta mất đi khống chế với thực vật bình thường
nhưng mà thực vật biến dị vẫn luôn không chịu sự khống chế của ta a.
"
An Nhiên cười khoái nhạc, đột nhiên sau lưng nàng, một đầu lưỡi dài rộng phá vỡ gạch đá vọt lên,
dịch nhầy tí tách tí tách rơi xuống, nó chui ra khỏi nền gạch vươn lên cao, rồi hướng về những
người đàn ông kia mở ra những cánh nhục hoa giống như bạch tuộc tám chân.
Tiếng huýt gió vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh tầng một thật lâu không dứt.
"A.
.
Giới thiệu với các ngươi một chút, nó là Nhục Hoa.
"
An Nhiên nghiêng nghiêng đầu, nhìn về mấy người đàn ông giống như si ngốc đứng chết lặng trước mặt,
sau đó nghiêng trang giới thiệu Nhục Hoa sau lưng.
"Bởi vì đồ ăn tương đối thiếu thốn, cho nên nó lớn lên có chút chậm, mọc từ Hà Tây tới đây phải mất
hai ba ngày, ngượng ngùng a, để các ngươi chê cười rồi!"
P/s: Có ai đọc đoạn này xong, trong lòng hò hét giống mình không.
An Nhiên "ngầu" a a
a a :)))))).