"Ha ha ha, nhưng tiền đề là bọn họ phải trả giá một chút đại giới, như thời gian hay tinh lực gì đó
để đi tìm những vật tư dư thừa từ trước khi mạt thế.
Bàn Tử cười với vẻ đắc ý dào dạt, nhìn thấy
người từ nhà Ngô Tư Miểu ôm mấy bình rượu ra, hắn vội vàng khoe với vị trí thức kia:
"Nhưng chúng ta không giống a, căn bản chúng ta không cần tiêu phí nhiều tinh lực, thậm chí không
cần lãng phí sinh mệnh đi tìm vật tư còn lại ở mạt thế, ở chỗ này của chúng ta, cái gì đều có thể
tự cấp tự túc cả.
"
"Ta đã nhìn ra được, các ngươi đây là phát triển nông nghiệp hóa ở mạt thế, theo kiểu mới! "
Vị trí thức kia không thể không thừa nhận điều Bàn Tử nói, sau đó hắn tự hỏi một chút, rồi lại lắc
đầu, rồi tiếp tục nói:
"Nhưng hình thức xã hội của các ngươi này lại vô pháp thực hiện ở nơi khác, hiện tại
dưới nền đất không chỉ có động vật biến dị còn xuất hiện cả thực vật biến dị, vì điều này,
nơi khác không thích hợp phát triển xã hội nông nghiệp.
"
Bởi vì điều kiện sinh tồn không cho phép, đất đai cũng đã không còn thích hợp để gieo trồng cây
nông nghiệp, đại đa số các căn cứ đều dựa vào dị năng giả hệ mộc để giục sinh lương thực lúa gạo
rau dưa, mà không phải dị năng giả hệ mộc thì cũng chỉ có khả năng làm một việc chính là ra ngoài
giết động thực vật biến dị, để cung cấp tinh hạch cho dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy.
Tại trạng thái phát triển như thế này, rất ít căn cứ sẽ sống hạnh phúc giống như Bách Hoa thành, ở
nơi này cũng có cử người đi ra giết động vật biến dị nhưng nhàn hạ hơn, chính mình cũng có thể khai
hoang trồng trọt, từng nhà từng hộ đều có thể trồng một ít rau dưa gia vị không trọng yếu như hành
tỏi gừng nghệ! cũng không cần hoàn toàn dựa vào dị năng giả hệ mộc cung cấp đồ ăn cho.
Mặt khác, Bách Hoa thành không hạn chế thời gian dùng điện, chính là có người ở trong phòng xây
bằng đá của mình thắp đèn 24/24 giờ, đây tựa hồ đều là một việc quá bình thường, bởi vì
điện năng ở nơi này là bất tận, người ở đây còn có loại đồ như sạc dự phòng bình ắc quy gì
gì đó.
Không có việc gì cũng có thể dọn ra một khoảng sân, chơi trò chơi gì đó, điều này còn quá bình
thường, còn miễn bàn đến việc mỗi nhà còn có một
chiếc máy tính, nối mạng cục bộ, trong mạng cục bộ còn có người làm một diễn đàn, đoàn đội có tổng
cộng mới có 6000 người sống sót, nhân số đăng ký diễn đàn đã đạt hơn 5000 người.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, mọi người lên diễn đàn dạo một vòng, nói chuyện phiếm, thảo luận các
loại, không có người hạn chế ngôn ngữ của bọn họ, họ hoàn toàn tự do ngôn luận, cho dù có người ở
diễn đàn đăng bài trêu ghẹo Bàn Tử bụng hắn lại lớn thêm vài vòng, cũng không có
người quản lý nào ra mặt cấm ngôn, làm cho bài đăng này vẫn luôn được mọi người
thống nhất giữ vị trí ở trên cùng.
Ngôn luận tự do, tư tưởng sinh động, điều này ở bất luận căn cứ nào đều không có như vậy.
Thậm chí trong căn cứ Kim Môn cũng không có hình thái xã hội như vậy.
Mỗi người ở mạt thế này sống
phi thường vất vả, có người vẫn sống trong quá khứ, thống khổ vì sự mất đi thân nhân của mình, có
người sống ở hiện tại, ưu sầu làm thế nào mới có thể chiến thắng được lũ quái vật ở trước mắt, có
người sâu lo cho tương lai, không biết con đường phía trước ở mạt thế này phải bước tiếp như thế
nào mới không làm sinh mệnh của chính mình thất vọng.
Nhân tính, ở mạt thế này đã bị áp lực tới cực hạn.
Mà ở Bách Hoa thành này, Chân Tuyết Cừu hắn không nhìn thấy áp lực, thậm chí hắn còn phát hiện, ở
đây căn bản không chèn ép hứng thú yêu thích của bất luận kẻ nào, ví dụ như Ngô Tư Miểu ủ rượu này,
căn bản hắn không trồng trọt, cũng không đi ra ngoài giết tang thi hay động vật biến dị, hắn thích
ủ rượu, cũng chỉ vì si mê, Ngô Tư Miểu này ở Bách Hoa thành là hữu dụng hay sao.
Còn làm Chân Tuyết Cửu kinh ngạc hơn, là tâm thái của những người này, căn bản bọn họ không lo
lắng, nền đất dưới chân họ đột nhiên sẽ nhô ra một con thực vật biến dị hoặc một đám động vật biến
dị.
.