"Ngươi.
ngươi đây là thái độ gì a?"
Thuộc hạ của Trần Triều Cung vỗ bàn tức giận.
Người chung quanh quán mỳ sôi nổi dừng lại việc làm trong tay, đứng lên, nhổ khục tay giãn gân
cốt, nhìn dáng vẻ tùy thời xông ra xé rách nhóm người Trần Triều Cung.
Trần Triều Cung giận dữ, đứng dậy tìm Bàn Tử, địa phương quỷ quái này còn lên mặt với hắn sao?
Hắn mang theo ánh mắt của mọi người đi một đường tới nhà Bàn Tử, tới nhà Bàn Tử, cũng không có gì
bất đồng với nhà của những người khác, bởi vì Bàn Tử tham sống sợ chết nên hắn cố ý đem nhà của
mình xây dựng ở cách vách nhà An Nhiên.
Ở Bách Hoa thành này, nhà An Nhiên cũng đặc biệt dễ nhận biết, tuy rằng quy mô không sai biệt lắm
với những căn nhà khác nhưng hoa cỏ ở đây lại sinh trưởng tươi tốt hơn so với bất luận nơi nào
khác.
Trần Triều Cung đi ngang qua nhà An Nhiên còn cố ý quay đầu nhìn thoáng vào trong nhà An nhiên, rào
tre lùn lùn vây quanh một cái sân nhỏ, trong sân, ở một góc An Nhiên đang cuốn tay áo bón cơm cho
đứa nhỏ trong một chiếc xe đẩy tay, còn Chiến Luyện chiến thần của Bách Hoa thành kia thì đang ngồi
ở một bên khác, giặt chiếc quần đái dầm của đứa nhỏ trong một chiếc chậu nhựa.
Vừa giặt còn vừa nói:
"Chiến An Tâm a Chiến An Tâm, con còn không học tự đi tiểu là không có quần mặc đâu a, con là mỹ nữ
đó, mỹ nữ cởi truồng có xấu hay không?" "Xấu ~~~~"
Oa Oa ngây thơ lại mờ mịt nhặt chữ cuối cùng trong câu nói của Chiến Luyện để trả
lời hắn, rồi hắc hắc cười vui đến không được.
Một hình ảnh rất tầm thường, nhưng làm hốc mắt Trần Triều Cung không khỏi đỏ hồng, càng những việc
vụn vặt tầm thường trong cuộc sống thì càng làm hắn tưởng niệm cháu nội hắn, không sai hắn là chính
khách, nhưng nếu không có mạt thế thì hiện giờ hắn cũng có thể ở nhà ôm cháu trai của hắn, trải qua
những ngày hưu nhàn.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy làm tâm tư Trần Triều Cung vốn muốn nói vài câu với An Nhiên cũng không
thốt ra lời được, hắn nhanh chóng trốn đi, bước chân không dừng lại đi tới nhà Bàn Tử, không chờ gõ
cửa thì Bàn Tử đã mở cửa phòng, trên mặt hắn là những vết thương nhìn mà ghê người.
Sắc mặt của Bàn Tử có chút tiều tụy, tóc rối bời ánh mắt nhìn Trần Triều Cung có chút mờ mịt.
Thuộc hạ của Trần Triều Cung cúi đầu cười trộm, quả thực không thể tưởng tượng được cái gọi là
người lãnh đạo của Bách Hoa thành này lại có thể dùng trang dung như thế này để tới gặp khách.
Bàn Tử không quản hình tượng của mình như thế nào, hắn dùng năm ngón tay cào cào lên mớ đầu tóc lộn
xộn, ngáp một cái, rồi sửa lại quần áo trên người, giọng nói không có hỉ cảm hỏi:
"Nga, Trần đại công tử, tới tìm ta có việc gì sao?"
Đang nói, thì sau lưng hắn Ngô Tư Miểu cũng đi ra với quần áo trên người đồng dạng bất chỉnh, trên
mặt Ngô Tử Miễu cũng là từng đạo vết thương hoa thắm liễu xanh, vết thương trên mu bàn tay đặc biệt
nghiêm trọng, ánh mắt hắn cũng đồng dạng mờ mịt, hắn đứng phía sau Bàn Tử làm vẻ mặt mọi người ở
đây đồng dạng mờ mịt theo.
"Hai người các ngươi???"
Mày của Trần Triều Cung gắt gao nhăn lại, hắn nhìn chằm chằm hai người Bàn Tử và Ngô Tư Miểu với vẻ
mặt hoài nghi, bọn thuộc hạ sau lưng hắn lại như đột nhiên liên tưởng gì đó, sắc mặt của
một đám người đều thập phần ái muội.
Tư duy trì độn của Bàn Tử nghĩ nghĩ một chút, nhìn biểu tình trên mặt mọi người, hậu tri hậu giác
nhảy dựng lên, hét lớn:
"Cái gì, hai người chúng ta làm sao vậy??? Đêm qua hai chúng ta đánh nhau một trận,
sau đó uống chút rượu thôi, biểu tình của các người là gì thế??? Có việc thì nói đi, hay là tới tìm
tra hả???"
Thói đời a thói đời, Trần Triều Cung kia cùng với đám thuộc hạ của hắn, tư tưởng của cả đám người
này thật quá dơ bẩn a.
Bàn Tử rất tức giận, hắn thân là một người đàn ông vĩ ngạn với xu hướng giới tính tuyệt đối bình
thường, là không thể tiếp thu vũ nhục như vậy a.
.