Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Bàn Tử hoài nghi Trần Triều Cung có nhìn rõ sự phẫn nộ của hắn hay không, bởi vì
Trần Triều Cung chỉ gật gật đầu, như tập mãi thành thói quen không nói thêm gì nữa, nhưng bọn thuộc
hạ của Trần Triều Cung thì đều mang theo thái độ gần như nghiêm khắc tỏ vẻ bọn họ hy vọng nhanh
chóng mang Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc đi.

Ngô Tư Miểu kia từ lúc nhìn thấy Trần Triều Cung đã sớm chạy đến không thấy ảnh rồi, hắn nhìn thấy
người của căn cứ Kim Môn luôn có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh, hắn sợ mình lại bị cắt cổ một
lần nữa.

Bàn Tử cũng không tốt hơn một nào, hắn cảm thấy muốn giải thích cũng không được, trong bụng còn
đang sinh khí đây, giải thích thì có vẻ như giấu
đầu lòi đuôi, mà không giải thích thì hắn luôn có cảm giác mỗi người ở đây đều đang hiểu lầm hắn

với Ngô Tư Miểu, vì vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ nghe đám người Trần Triều Cung nói hết, rồi
nổi giận đùng đùng trả lời:
"Nói với ta thì ích lợi gì? Ta đã sớm nói ta không phải thủ lĩnh của Bách Hoa thành, Đường Ti Lạc
và Ngô Tư Miểu có đi cùng các ngươi hay không thì tự hỏi họ đi!"
"Vậy ngươi liền chỉ một người có thể làm chủ đi!"
Trần Triều Cung cũng bị loại thái độ tản mạn này của Bách Hoa thành chọc mao, hắn ngăn người phía
sau lại rồi cắm tay vào trong túi quần, thái độ hiện ra hết sức cường ngạnh.

Bàn Tử đóng cửa phòng "phanh" một tiếng, ở bên trong giận dữ hét lên: "Nơi này không có người có
thể làm chủ, chính các ngươi đi hỏi Đường Ti Lạc và Ngô Tư Miểu đi, họ nguyện ý đi cùng thì đi,
không muốn đi các ngươi không thể cưỡng cầu! Bách Hoa thành không thể thấy máu!"
Không thể thấy máu, ý là là không thể động võ sao???
Sắc mặt của Trần Triều Cung âm tình bất định, cũng rất tức giận, hắn cười lạnh nghiêng đầu nhìn An
Nhiên đã bón cơm cho đứa nhỏ xong giờ đang ghé vào rào tre nhìn náo nhiệt, sau đó "hừ" một tiếng,
làm trò trước mặt An Nhiên nói với thuộc hạ.

"Đem Ngô Tư Miểu lại đây.

"
Vài tên thuộc hạ liền đi bắt người, bọn họ lường trước được một cái Bách Hoa thành nho nhỏ như thế
này, mặc dù hiện tại bọn họ ở trên địa bàn của Bách Hoa thành thật nhưng người ở đây cũng không dám
đắc tội bọn họ, mặc dù có động võ trong này, người trong này cũng không dám làm gì họ.


Rất nhanh, vài tên thuộc hạ của Trần Triều Cung đã tìm được Ngô Tư Miều đang giãy giụa lung tung
hắn giống như con chuột trốn chui trốn lủi ở con đường đá nhỏ không dài kia, Ngô Tư Miểu kia giãy
giụa vài cái đã bị bắt được, họ làm trò trước mặt bao nhiêu người ở ven đường, đem Ngô
Tư Miểu đang la to áp giải về phía khách sạn lớn.

Ở nơi đó bọn họ có hai chiếc xe chống đạn, ngoài cửa Nam còn có một chiếc xe thiết
giáp, đang đợi Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc thành công mang ra khỏi Bách Hoa thành, Trần Triều
Cung sẽ dùng xe thiết giáp hộ tống họ trở về sân bay của Tiểu Chu thành, ở nơi đó có chiếc máy bay
chở họ về căn cứ Kim Môn.

"Cứu ta, cứu ta, ta không đi, ta không đi!!!"
Ngô Tư Miểu hô to, dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn như một phạm nhân bị đè đầu
xuống, hai cánh tay bị bẻ ngược lại.

Người ven đường có cư dân của Bách Hoa thành cũng có một vài người du đãng trời nam biển Bắc sau đó
ở lại Bách Hoa thành, mọi người đều bị dọa

ngốc bởi chiêu thức của Trần Triều Cung, ở Bách Hoa thành ngang nhiên bắt người, từ lúc xây dựng
thành xong, lần đầu tiên phát sinh đi.

Hay là sự yên ổn của Bách Hoa thành này chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước, nơi này
không chịu nổi nửa điểm chèn ép?
Một phi đao sắc bén ngay lúc này xuất hiện, nó từ giữa không trung xoay tròn bay ra, chọc trúng vào
ngực một tên thuộc hạ của Trần Triều Cung, người này còn không kịp phản ứng, chỉ la lên một tiếng
rồi buông lỏng Ngô Tư Miểu ra, dưới chân không biết bị cái gì làm vướng ngã, nháy mắt đã bị kéo vào
bụi rậm ven đường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận