Sự tang thương của người thủ lĩnh làm trong lòng hai thủ hạ phía sau cũng có chút bi thương, thủ hạ
A ngồi xổm bên người thủ lĩnh nói:
"Thủ hạ của Trần Triều Cung đã được dàn xếp tốt, bọn họ hy vọng chúng ta có thể phối hợp với bọn
họ, cứu Trần Triều Cung từ Bách Hoa thành ra.
" "Cứu như thế nào???"
Vị thủ lĩnh cau mày, trong lòng tràn đầy mỏi mệt.
"Hiện tại tình huống của chúng ta bọn họ cũng không phải không rõ ràng đi, sự sinh tồn của mấy chục
vạn người, làm sao có thể liều mạng vì Trần Triều Cung?"
"Nếu không phối hợp, thì bên căn cứ Kim Môn cũng không tốt công đạo.
" Thủ hạ B ở phía sau lưng cắm
tay vào túi quần cũng đầy mặt ưu sầu nói.
"Đua về vũ lực, chúng ta không phải đối thủ của căn cứ
Kim Môn, đua về vật tư, chúng ta không bằng Bách Hoa thành, nếu chúng ta cách căn cứ Kim Môn gần
một chút, hay diện tích của Bách Hoa thành lớn một chút thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không lưu lạc
đến tình trạng như thế này.
"
Lúc trước họ chậm chạp không xác nhập với căn cứ Kim Môn chính là bởi vì Tiểu Chu thành của bọn họ
cách quá xa Kim Môn, tới lúc tuyết tai đường lại khó đi, họ cho rằng tuyết tan đi, sẽ đi lại tốt
hơn, há biết rằng động vật biến dị lại như măng mọc sau mưa tràn lan khắp nơi, làm con đường xác
nhập càng lúc càng khó đi.
Sau đó Bách Hoa thành phát triển lên, Tiểu Chu thành không biết tự lượng sức mình muốn thâu tóm
Bách Hoa thành lại bị họ đánh cho hoa rơi nước chảy, sau đó họ lại nghĩ nếu không thâu tóm được
Bách Hoa thành thì đem chính mình dung nhập vào Bách Hoa thành đi, kết quả Bách Hoa thành chỉ thu
mấy ngàn người cho đủ 1 vạn dân cư rồi lại không chịu thu tiếp.
Thủ lĩnh của Tiểu Chu thành thở dài, phảng phất như nhận mệnh.
"Thôi trước cứ như vậy đi, tận lực thỏa mãn yêu cầu của những người đó, cũng tận lực phủi sạch quan
hệ với bọn họ, về việc muốn chúng ta hỗ trợ nghĩ cách cứu viện Trần Triều Cung, liền nói với bọn họ
chúng ta không có năng lực này, mặt khác đem hướng đi của bọn họ trong Tiểu Chu thành hội báo lại
với Bách Hoa thành một chút, hiện tại chúng ta cần phải lấy lòng cả hai bên, nhưng lại không thể
đắc tội cả hai bên, sinh tồn a, thực gian nan, nhưng cũng phải cắn răng lại đem con đường gian nan
này đi cho hết.
"
Có khả năng trong khoảng tương lai rất dài sau này Tiểu Chu Thành có vận mệnh làm nhân bánh quy vì
vậy cần phải xác định lại phương hướng phải đi.
Tin tức Trần Triều Cung bị nhốt lại rất nhanh được Tiểu Chu thành gửi ra ngoài, truyền tới căn cứ
Kim Môn, rồi bị Trần Triều Hỉ ngăn cản xuống, rốt cuộc không làm Trần lão tướng quân biết, qua một
ngày sau, những thuộc hạ của Trần Triều Cung thu được hồi âm của căn cứ Kim Môn.
[Án binh bất động, tĩnh xem kỳ biến].
Tám chứ này, làm tâm tư muốn dùng vũ lực công kích Bách Hoa thành của thuộc hạ Trần Triều Cung dập
tắt.
Cứ như vậy Trần Triều Cung liền ở lại Bách Hoa thành, một nơi với phong cảnh tuyệt đẹp, tràn đầy
hoa cỏ.
Phong cảnh ở nơi đây rất đẹp, nhưng Trần Triều Cung lại vô tâm thưởng thức, hắn cau mày, ngồi trong
căn phòng mỹ lệ của mình ba bốn ngày, mới thu được hồi phục của căn cứ Kim Môn do thuộc hạ truyền
lại, lúc này hắn mới đi ra khỏi phòng mình.
Hắn nghĩ, ước chừng trong khoảng thời gian ngắn căn cứ Kim Môn sẽ không nghĩ cách cứu
viện hắn, vì thế cũng cảm thấy an tâm, bắt đầu quan sát cuộc sống hàng ngày ở chung quanh.
Một vòng mặt trời như đỏ cầu lửa lặn xuống, chậm rãi chậm rãi hạ sơn, trong phòng đá
cách vách có một đôi vợ chồng trung niên, hai người khiêng cái cuốc ở trước sân cuốc đất, thấy Trần
Triều Cung đi ra khỏi phòng, lão bá đứng thẳng người dậy, chào hỏi Trần Triều Cung.
"Trần tiên sinh, ngươi ra ngoài a, muốn khai hoang cày ruộng không?"
Thái độ của lão nhân này phi thường tốt, cũng đủ đáp ứng yêu cầu của hắn đề ra với An Nhiên, thái
độ của người ở Bách Hoa thành đối với hắn cực kỳ khách khí, phảng phất như hắn là khách quý của
Bách Hoa thành vậy.
.