Đi từ phía Nam đến phía Bắc này, Vân Đào nhìn được sự trưởng thành của An nhiên, Nhục Hoa và Cầu
Gai Béo đến giờ còn vững vàng liền chứng minh tình huống của An Nhiên không quá nghiêm trọng.
Vân Đào không nói rõ, kỳ thật cũng muốn nhìn một chút, Bách Hoa thành có thể điều hành tới trình độ
nào, hiện tại, về các phương diện phối hợp của toàn Bách Hoa thành đều làm hắn cảm thấy không chê
vào đâu được.
Cho nên Trần Triều Cung muốn thông qua phương án dùng việc chi viện máy bay để đổi lấy tự do của
mình, Vân Đào mới không thông qua.
Phía sau hắn nguyên bản người cả thân thịt mỡ đều run run vì gấp gáp, Bàn Tử kia nhìn bộ dạng
không nhanh không chậm của hắn, đột nhiên cũng phảng phất như thông suốt, Bàn Tử tiến lên
vài bước, cười nịnh nọt Trần Triều Cung, hắn cầm lấy tay Trần Triều Cung, đung đưa nịnh nọt nói:
"Trần tiên sinh, Trần tiên sinh a, phiền toái ngài nhanh chóng điều máy bay tới a, chuyện chi viện
An Nhiên kia liền ủy thác cho ngài a, cứ như vậy nha, ta còn có rất nhiều việc phải vội vàng đâu.
"
Nói xong Bàn Tử liền chạy, để lại Trần Triều Cung đứng ngây tại chỗ, hắn cảm giác có chút há mồm
trợn mắt.
Một thuộc hạ của hắn chạy tới từ trong đám người, y tránh đi đôi vợ chồng trung niên đang nhìn chăm
chú kia, đứng bên người Trần Triều Cung thấp giọng nói:
"Trần tiên sinh, chúng ta đã an bài tốt rồi, hiện tại Bách Hoa thành này rất loạn, chờ một chút
nữa, khi mà động vật biến dị ở hai cửa Nam Bắc rút lui chúng ta thừa dịp này rời đi Bách Hoa
thành.
"
Toàn bộ cửa thành của Bách Hoa thành đã bị đóng cửa, thời điểm này trừ bỏ đi lên núi ra, đã không
thể ra khỏi Bách Hoa thành rồi, nhưng bởi vì hai cửa lớn Nam Bắc vì không đủ nhân thủ, khẳng định
sẽ sơ sót trong việc phòng bị, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, hai sức chiến đấu chủ yếu đều đã lên
núi rồi, Vân Đào này cũng đang tổ chức mọi người vận chuyển tinh hạch, toàn bộ Bách Hoa thành bây
giờ trừ bỏ Bàn Tử chỉ là con rối không dùng được gì ra thì tựa hồ không còn ai có thể làm chủ nữa
rồi.
Lúc này rời đi Bách Hoa thành là thời cơ tốt nhất.
Trần Triều Cung rũ mắt, trầm mặc nhìn xuống chiếc bóng của mình in trên nền đá, trên đỉnh đầu hắn
là một chiếc đèn đường hình hoa khiên ngưu (hoa bìm bìm), chụp đèn kia là một bông hoa thật, bất
quá những người ở đây dẫn một sợi dây điện, treo bóng đèn ở nhụy hoa mà thôi.
Một nơi mỹ lệ như này, làm người luôn có một loại tâm tình thoải mái khó mà có được.
"Lái chuyên cơ tới cho bọn họ đi, để bọn họ đi cứu người, chúng ta có rất nhiều máy bay, không
thiếu một chiếc này đâu.
"
Trần Triều Cung vẫy vẫy tay đồng ý thừa dịp rối loạn này mà rời đi, nhưng hắn cũng quyết định để
lại cho Bách Hoa thành một chiếc máy bay, đây là
thiện ý của hắn đối với nơi này, không hơn.
Rất nhanh, đội ngũ chữa bệnh do Lương Tử Ngộ và Triệu Như dẫn đầu bắt đầu hành trình đi bộ, toàn bộ
tinh hạch của Bách Hoa thành được tồn trữ trong căn phòng đá lớn kia đã bị đóng hết vào thùng vào
bao chất lên xe tải do Vân Đào cùng Vương Uy lái xe áp tải đi về phía An Nhiên.
Rất nhiều người không phải dị năng giả hệ hỏa cũng thu thập hành trang, lấy tinh hạch có trong nhà,
tự phát thành những tiểu đội nhỏ, bắt đầu tiến vào rừng rậm biến dị.
Một nửa Bách Hoa thành đã đi, trời bắt đầu sáng, những người còn lại trong thành bắt đầu sôi nổi ai
có tinh hạch trong nhà thì đem ra, người không có tinh hạch thì bán của cải vật tư trong nhà đổi
tinh hạch với những lữ khách từ nơi khác tới, chuẩn bị tùy thời chi viện cho chiến dịch này.
Những lữ khách còn ở trong Bách Hoa thành một số người mang tâm tư tới xem náo nhiệt cũng đã tiến
vào khu rừng rậm biến dị, đi theo những tổ đội đi hướng về phía An Nhiên
Máy bay rất nhanh được điều tới đây, còn một ít dị năng giả hệ hỏa chưa xuất phát đã lên chiến cơ,
dưới ánh nhìn của Bàn Tử mà rời đi.
Cùng lúc đó, dưới sắc trời rạng sáng còn mông lung, đoàn người của Trần Triều Cung đã sờ tới cạnh
cửa Nam của Bách Hoa thành.
.