Lúc đầu, kho tài nguyên này vốn dĩ đã bị chôn ở khu rừng rậm bình thường, nhưng lúc con tang thi
kia cuống hóa, thảm thực vật ở phiến rừng này đã bị phá hủy, địa tầng cũng đã chịu ảnh hưởng rất
lớn.
Hơn nữa mấy ngày nay, mọi người không kiêng nể gì, không có kết cấu đào đất tìm những thùng xăng,
không biết đụng vào thứ gì làm cho mặt đất hãm xuống.
An Nhiên nhíu mày ôm Oa Oa chạy về phía hố to kia, Tiểu Bạc Hà kéo nàng trở về, sụp lún còn chưa có
hoàn toàn dừng lại, An Nhiên chạy về phía hố kia sẽ phi thường nguy hiểm.
Oa Oa trong lòng ngực nàng đang khóc, An Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu nhìn Oa
Oa, rồi xoay người kéo theo Tiểu Bạc Hà đang túm nàng chạy về khu rừng rậm đang vững vàng kia.
Mặc kệ nàng nóng lòng về an nguy của Chiến Luyện như thế nào thì nàng đều phải nghĩ cho Oa Oa, nàng
có thể mạo hiểm đi tìm Chiến Luyện nhưng Oa Oa thì không thể mạo hiểm được.
Bởi vì nàng là một người mẹ.
"Chờ cho việc sụp lún này ổn định, đi cứu mọi người lên, người bị thương thì nâng về Bách Hoa
thành, để Bách Hoa thành an bài càng nhiều dị năng giả lực lượng tới đây nâng cây đào đất cứu người
càng tốt.
"
An Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng ôm Oa Oa, túm lấy một người bắt đầu phân phó, sau đó đi
sang một bên, đặt Oa Oa đang khóc trong lòng ngực xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, đôi tay cầm lấy bả
vai nhỏ của Oa Oa, nghiêm khắc nói với Oa Oa:
"Chiến An Tâm, Chiến An Tâm, con nghe mẹ nói này, mẹ biết hiện tại con có thể nghe hiểu đạo
lý, mẹ cũng không muốn quấy rầy con ngủ, nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong hoàn cảnh
sống còn như thế này, con tùy thời sẽ bị đánh thức trong lúc ngủ, con hiểu không? Đây không phải
lần cuối cùng, đối với con mà nói, đây chỉ là bắt đầu.
"
Oa Oa mới hơn một tuổi, khóc nức nở, nhìn mẹ của nàng chưa từng nghiêm khắc như vậy nói chuyện thì
có chút bị dọa, nàng quên cả khóc thút thít, đối với lời của ma ma, thế nhưng còn gật gật đầu, cái
hiểu cái không duỗi tay ôm lấy cổ An Nhiên, tràn ngập không muốn xa rời.
"Ba ba hiện tại gặp phải một chút sự tình phiền toái, nhưng sẽ không có việc gì, được không, hiện
tại ma ma phải đi cứu ba ba, con muốn cùng ma ma đi hay muốn cùng tỷ tỷ chờ ở chỗ này a?"
Oa Oa không trả lời, duỗi tay, càng ôm chặt lấy cổ An Nhiên, hiển nhiên, nàng không muốn tách ra.
Vì thế An Nhiên lại nói:
"Vậy con phải ngoan một chút, ma ma cõng con ở phía sau được không?"
Oa Oa lại ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, An Nhiên liền đứng lên, từ trong chiếc xe bò đầy dây đằng
biến dị, tìm chiếc địu cột vào sau lưng, cõng Oa Oa trên lưng sau đó cột chặt vào người.
Lặn lộn xong, sụp lún phía trước đã dừng lại, người chạy ra được khỏi sự sụp lún đã bắt đầu quay
trở về cứu người.
Đương nhiên, lăn lộn một phen như vậy, cũng có một số người bắt đầu rút lui, họ nghĩ sụt lún không
biết sẽ còn xảy ra hay không, thật vất vả mới bảo tồn được một cái mạng ở mạt thế như thế này, đừng
vì chuyện này lại hãm xuống.
An Nhiên liếc mắt nhìn những người đứng ở một bên không tham dự vào việc cứu người kia, ngược lại
họ lại có ý lui bước, nàng không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc túi đeo một bên, lấy ra từ trong túi
một ít bánh gạo cùng đào tô mang từ Bách Hoa thành tới.
Nàng bẻ một miếng đào tô cho Oa Oa vừa ăn vừa chơi, sau đó đưa túi cho Tiểu Bạc Hà, nàng cõng Oa Oa
mang theo Tiểu Bạc Hà chạy chậm về phía hố to kia.
Nàng chạy vài bước rồi quay đầu lại, nhìn vài người vẫn còn không động đậy ở rừng cây biến dị, nàng
xoay người lại, đưa lưng về phía hố lớn, dưới ánh dương sáng quắc nàng giương giọng nói với mấy
người kia:
"Dứt khoát một chút đi, không cứu người thì cút khỏi Bách Hoa thành, suy xét rõ ràng rồi chạy
đi cứu người, còn muốn trở về thì không có đường đâu.
"