Cây cối bốn phía không có gió mà tự động lay động, phía sau hàng rào tre, sau những căn nhà làm
bằng gỗ kia, là một rừng trúc xanh biếc, những cây trúc thẳng đứng, dần dần bị uốn cong, gãy vỡ,
giống như không chịu nổi một áp lực nào đó, mỗi cây trúc chậm rãi chậm rãi nứt vỡ toạc ra thành vô
số cành nhỏ, giống như sợi mì, chúng nhảy lên nóc nhà.
Tiếng cười chậm rãi đình chỉ, cành trúc nhỏ phi thẳng về đám đàn ông ở phía đất trống kia, bọn họ
hốt hoảng tránh né, mà trong đó có một người đàn ông đứng không nhúc nhích, mặc cho những cành trúc
kia chọc thẳng vào sống lưng của mình, gương mặt hắn vặn vẹo, tròng mắt lồi ra, giống như có thứ gì
đó lớn lên trong đầu hắn chèn ép hai tròng mắt trong hốc mắt của hắn.
Những cành trúc quất đánh lên đám người là do sự phẫn nộ của An Nhiên, mà người làm cho tròng mắt
người kia lồi ra là kiệt tác của Tiểu Bạc Hà người từ đầu đến cuối không ra mặt.
Trong hỗn loạn có người hô to.
"Dừng tay, dừng tay, chúng ta chỉ là đùa giỡn một chút, dừng tay lại, thả hai vị mỹ nữ xuống dưới!"
Vừa ra tay là bất phàm, còn muốn tiếp tục thử nữa sao?
Mọi người ở đây đều không phải ngốc tử, nhìn rừng trúc quanh mình không gió mà tự lay động này,
hiển nhiên là việc làm của cao thủ a.
An Nhiên cùng Triệu Như được thả xuống, những căn trúc trên nóc nhà cũng đình chỉ quất
đánh, có người vọt vào trong phòng, mang ra Đường Ti Lạc đang ôm đứa nhỏ ra, phía sau nàng ta còn
đi theo Trương Bác Huân và mấy người đàn ông đang bị trói tay chân, họ cũng được mang ra tới.
"Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta, a! a! Mắt của ta a ~~~"
Người đàn ông ở chỗ đất trống kia, tròng mắt của hắn đã bị bài trừ ra khỏi hốc mắt, hắn quay cuồng
bụm mặt che lên hai hốc mắt đầy máu, hắn còn chưa rõ ràng mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy
đầu hắn đau đến lợi hại, hai mắt tối sầm, gì cũng không nhìn thấy nữa.
Lá rụng bám đầy người, An Nhiên nâng Triệu Như dậy rồi phủi sạch sẽ những phiến lá
trên người, hàng rào tre được hạ xuống, Cốc Tường túm lấy cánh tay Đường Ti Lạc, lôi nàng ta đi đến
trước mặt An Nhiên.
Chân Tuyết Cửu cũng ôm hành lý vội vàng lẫn đến bên người Trương Bác Huân, cùng với mấy tù bình đi
sang trận doanh của An Nhiên.
Sau khi An Nhiên phủi sạch lá rụng trên người, mới ngẩng đầu nhìn Đường Ti Lạc, trên mặt nàng ta
đều là nước mắt, trong lòng ngực còn ôm một đoàn khăn màu trắng, trong khăn bọc một hài tử
nho nhỏ, đứa bé này sinh ra không đủ tháng, thoạt nhìn chỉ lớn bằng một con thỏ con.
"Nhìn nó giống ai a?"
An Nhiên duỗi tay, đẩy ra một góc nhỏ của chiếc khăn lông trắng trong lòng ngực Đường Ti Lạc, lộ ra
một đứa bé còn đỏ rực, mắt đứa nhỏ nhắm lại, ngủ rồi đi, bất quá nó còn chưa nẩy nở, không phải đứa
nhỏ của mình nên An Nhiên không nhận ra được đứa bé giống Lôi Giang hay giống Trần
Triều Phát.
Vẻ mặt Đường Ti Lạc hậm hực, không nói gì, cũng không nhìn đứa bé trong lòng ngực, An
Nhiên nhìn nàng ta một cái, để Đường Ti Lạc ôm đứa nhỏ, thất tha thất thểu lên xe, ngồi ở trên ghế
phụ.
Lần này bọn họ chỉ lái một chiếc xe tới đây, tất nhiên không thể chở nhiều người như vậy, An
Nhiên nhìn mấy người Trương Bác Huân, trừ bỏ tay chân bị xích sắt cột lấy ra thì trên
người cũng không có một vết thương nào, có thể nghĩ tới là đã được Lưu Toa Toa chữa trị hết, tự
mình đi trở về hẳn là không có vấn đề gì đi.
Nàng gật gật đầu với bọn họ, rồi lại nhìn thoáng qua nơi tụ tập loại nhỏ của người còn sống sót
ở đây một lần nữa, nàng đếm đi đếm lại, trừ những người phụ nữ ra, thì trong ngoài phòng
ở này chỉ có khoảng 20-30 người, nàng nói:
"Để sinh tồn ở thế đạo này cũng không dễ, mỗi quần thể đều có phương thức sinh tồn của chính mình,
ta không đứng ở điểm cao hơn mà khoa tay múa chân với các ngươi, ta chỉ nói việc hôm nay, hôm nay
các ngươi vẫn chưa tạo thành thương tổn đối với ta, vậy hôm nay chỉ lấy tròng mắt của một người
trong các ngươi, cũng coi như là huề nhau, còn lại, ta sẽ không truy cứu.
"