"Vậy những cây cối cùng thực vật kia phải làm gì bây giờ?"
Lạc Phi Phàm đứng ở cạnh cửa sổ ngoài phòng khách nhà An Nhiên nhìn đám cây cối che trời bên ngoài,
những cây cối kia nhìn như bình thường, nhưng bất quá là áo ngoài lừa gạt người khác của Nhục hoa
và Cầu Gai Béo mà thôi.
Rừng rậm biến dị dày đặc như này, cứ như vậy mà bao phủ toàn bộ Bách Hoa thành hay sao? Vậy Bách
Hoa thành muốn trồng trọt cày cấy thì làm sao bây giờ? Kỳ thật Lạc Phi Phàm rất thích Bách Hoa
thành trước kia với đầy hoa hoa thảo thảo.
Hắn đặc biệt thích nhìn lúc sáng sớm hay chạng vạng, dưới khói bếp lượn lờ, đám trẻ nhỏ chạy nhảy
hết từ Nam tới Bắc trên những con đường nhỏ không quá rộng, dưới ánh mặt trời toàn bộ hết thảy như
được nhuộm một tầng kim sắc, làm tâm tình người trở nên nhẹ nhàng, no đủ.
"Qua mấy ngày, chờ thế cục ổn định, những thực vật kia sẽ triệt đi.
"
An Nhiên nói xong, một cây đại thụ ngoài cửa sổ như đáp lại nàng, nó lắc lư lắc lư một chút.
Vân Đào ở bên cạnh trêu ghẹo nói:
"Dị năng của ngươi càng ngày càng lợi hại, rừng cây rậm rạp như vậy, nói triệt liền triệt, chỉ biết
nói hai chữ trâu bò a.
"
"Ta cần phải khiêm tốn một chút hay sao?"
An Nhiên nhướng mày, trong ngữ điệu có chút nhẹ nhàng, chọc Chiến Luyện duỗi tay tới,
bàn tay to rộng ấm áp xoa xoa đầu nàng.
Mọi người đã quyết định những việc tiếp theo, vì vậy liền phân công nhau hành động, Lạc Phi Phàm
phụ trách thẩm vấn đám người bị treo trên cây, Vân Đào đi tìm Bàn Tử, tìm hiểu làm quen về nhân tố
ức chế virus tận thế, Chiến Luyện thì đi tu sửa cửa Bắc cùng cửa Nam đồng thời thiết trí một ít cơ
quan ở các nơi trong Bách Hoa thành.
Đúng như lời Chiến Luyện nói, lần tập kích này đã bại lộ nhược điểm của Bách Hoa thành, khi đối mặt
với sự tập kích bất ngờ của vũ khí nóng, sự ứng phó của Bách Hoa thành sẽ không đủ nhanh, cho nên
hắn quyết định thiết kế một hệ thống kiểm tra an ninh, trình độ chặt chẽ giống như hệ thống kiểm
tra của sân bay.
Bộ hệ thống này được thiết trí ở hai cửa nam và bắc, người đi vào hai cửa này, vô luận là ai, đều
phải đi qua hệ thống kiểm tra, người nào mang theo súng ống đạn dược, thì không thể đi vào bên
trong Bách Hoa thành.
Đương nhiên, suy xét đến mạt thế, có một bộ phận lữ khách cần mang theo vũ khí, họ chỉ tới Bách Hoa
thành để tiếp tế thêm đồ dùng, sau đó mượn đường đi xuống phía nam.
Đối với loại tình huống trên, Bách Hoa thành cũng có những chính sách ứng đối, họ
sẽ giao hết vũ khí trong người, bỏ vào một hộp kín, sau khi dừng chân ở Bạch Hoa thành
mấy ngày, số vũ khí đó sẽ gửi cho Bách Hoa thành quản lý, đến lúc rời đi, có thể ra ngoài thành để
lấy.
Không có người nào biết được vũ khí của mình sau khi nộp lên sẽ được gửi ở nơi nào, lại theo
hành trình như thế nào để từ cửa Bắc chuyển tới cửa Nam, dù sao trong mua bán Bách Hoa
thành luôn dùng danh dự và chữ tín để đảm bảo, tuyệt đối không tham ô vũ khí nóng của bọn họ.
Trong lúc Chiến Luyện oanh oanh liệt liệt cải tạo lại Bách Hoa thành thì đồng thời việc điều tra
của Vân Đào cùng Bàn Tử đang gặp nguy nan, bởi vì mặc kệ người bình thường hay đám nhỏ trong thành,
đều không ai thừa nhận chính mình có được dị năng đặc thù gì.
Dị năng đặc thù này là cái quỷ gì a? Phạm vi quá lớn, rất khó để khẳng định.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có khả năng nói trực tiếp với người trong thành, hắc, chúng ta
phát hiện có người có thể ức chế được virus tận thế, các ngươi mau nói cho chúng ta biết, đó là ai
trong các ngươi sao????
Người trong thành cũng không phải tất cả đều trung thành và tận tâm Bách Hoa thành, nhiều người
như vậy, ai biết chừng có một ít người có lòng
hướng ra bên ngoài, hậu quả của việc lắm mồm chính là, sợ toàn bộ căn cứ trên thế giới này coi Bách
Hoa thành là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Cho nên bọn họ đang ở tình trạng không thể nói
rõ, không biết phân chia phạm vi như thế nào, tất cả mọi người lại phủ nhận mình có dị năng đặc
thù.
.