"Không vội, chúng ta còn một chút việc nội bộ phải xử lý!"
Người trên vọng tháp đáp lại Hồ Chính, mọi người thổn thức một trận, rồi cùng nhau ngẩng đầu nhìn
lên trên, thấy trên cửa thành, một đám đàn ông bị chèn ép đẩy lên, vẻ mặt mỗi người đều tử khí
trầm trầm, gầy giống như que củi.
Bọn họ bị sắp xếp đứng ở trên cửa thành, phía sau là người của Bách Hoa thành, buộc lên cổ mỗi
người bọn họ một sợi dây thừng, đám người bên ngoài cửa Bắc nháy mắt im lặng như tờ.
Đây là muốn xử quyết công khai a, thủ đoạn của Bách Hoa thành từ khi nào đã trở nên giống như phần
tử khủng bố a? Giờ học theo bộ dạng của phần tử khủng bố, chơi trò xử quyết công khai a?!
Trong lòng mọi người run rẩy, những người không quen biết với đám người bị xử quyết kia thì tự
nhiên chỉ xem náo nhiệt vì sự việc không liên quan gì tới mình, còn những người nhận thức với đám
người kia, thì đều âm thầm cân nhắc sự tình này của Bách Hoa thành, đây là làm cho bọn họ xem đúng
không?
Chắc chắn là làm cho bọn họ xem.
Trên tường thành, Trương Bác Huân ra lệnh một tiếng, mấy người kia bị đẩy xuống, trên đỉnh đầu đám
người lặng ngắt như tờ kia, họ vùng vẫy đôi chân vô pháp chạm đất kia, giãy giụa trong không khí,
cuối cùng yếu dần rồi tắt thở.
Ngoài cửa Bắc, mọi người an an tĩnh tĩnh nhìn một loạt người bị treo cổ trên tường thành, không
người nào dám nói chuyện vào lúc này.
Sau đó, cánh cửa thành mà mọi người chờ mong vẫn không mở ra, nhưng ở trên tường có treo một hàng
thi thể, những thi thể kia mở to tròng mắt nhìn bọn họ, trong đôi mắt lồi ra kia để lộ sự sợ hãi
tột độ, làm cho mỗi người nhìn thấy đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hồ Chính cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua người lãnh đạo của Tiểu Chu thành, thiên ngôn vạn
ngữ đã không còn cách nào phát ra khỏi miệng, ý của Bách Hoa thành là sau khi làm điều này, bọn họ
đã không muốn đi truy cứu nữa, là ai bất ngờ tập kích Bách Hoa thành, giờ mọi việc đã qua.
Nếu còn không phục, Bách Hoa thành hoan nghênh tái chiến.
Vị lãnh đạo của Tiểu Chu thành với vóc dáng khô gầy, dưới ánh mắt chăm chú của Hồ Chính vẫn cúi mặt
như cũ, biểu tình đờ đẫn, một đôi chân bị treo trước mặt hắn, một cơn gió lạnh thổi qua, đôi chân ở
trước mặt hắn đong đưa đong đưa, sau đó vị này cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
Hắn cũng bị cảm nhiễm virus tận thế.
Không lâu sau, cửa thành mở ra, Vân Đào mang theo vài người đi ra, trong tay họ đều đẩy những chiếc
xe đẩy, Vân Đào bắt đầu nói chuyện, hắn tuyên bố quy định mới của Bách Hoa thành.
Trước mắt căn cứ vào việc hệ thống kiểm tra bên trong Bách Hoa thành còn chưa được đồng bộ, cho nên
Bách Hoa thành không thể mở rộng cửa thành, nhưng người bên trong thành có thể đẩy vật tư ra khỏi
cửa, ở bên ngoài bày sạp bán quán gì đó.
Trừ bỏ những người có việc gấp muốn đi nhờ, bất luận kẻ nào để không thể tự do ra vào Bách Hoa
thành, cửa thành có thể mở rộng vào ngày nào, Bách Hoa thành không có bất luận hứa hẹn gì.
Vì đảm bảo những người bên ngoài có thể sinh tồn được, Bách Hoa thành cũng sẽ bán buôn số lượng lớn
gạo, trái cây, rau dưa, cùng nước sạch, nói tóm lại, Bách Hoa thành chỉ không hữu hảo với
những kẻ xâm lược tàn nhẫn và độc ác, nhưng với những người bình thường tụ tập ở cửa thành thì
họ vẫn làm được tận tình tận nghĩa.
Trên thực tế, mọi người bị nhốt bên ngoài Bách Hoa thành cũng không phải không có tinh hạch thu
vào, bởi vì tụ tập rất nhiều dân cư, vô luận là ban ngày là ban đêm, đều sẽ có động vật
biến dị tiến tới đánh bất ngờ đám người ở ngoại thành này, cho nên mọi người vừa chờ mở cửa
thành vừa săn giết động vật biến dị, thu hoạch tinh hạch.