Mà cánh cửa Bách Hoa thành không vào được thì cũng có thể vượt qua chiến khu ở mặt
Bắc Bách Hoa thành tới sinh sống ở căn cứ Thời Đại.
Chỉ là dân phong của căn cứ Thời Đại quá mức bưu hãn, hiện tại là thời gian chiến tranh, Hồ Chính
mang theo nhóm thanh niên trai tráng của căn cứ Thời Đại đi đánh giặc, căn bản không có thời gian
nhàn rỗi để dàn xếp dân cư mới, cho nên rất nhiều người muốn tới căn cứ Thời Đại chỉ có thể tạm
thời lưu lại Tiểu Chu thành.
Đối với nhóm dân cư bình thường tới chạy nạn, thì sự lựa chọn đầu tiên chỉ có thể là Tiểu Chu
thành, ở Tiểu Chu thành căn bản không có người đi quản dân chạy nạn, bởi vì họ quá nhiều, dân cư
của Tiểu Chu thành đã lên đến hơn 100 vạn, lúc trước dân cư của hai căn cứ cộng vào mới có chưa tới
70 vạn, hiện tại một mình Tiểu Chu thành đã là hơn 100 vạn.
Cho nên hết thảy đều trở thành vấn đề lớn, đồ ăn, vật tư sinh hoạt, tất cả đều phải phân phối tính
toán thu thập một lần nữa, sinh hoạt trở nên khốn đốn, làm cho mâu thuẫn xã hội càng lúc càng cao,
lãnh đạo của Tiểu Chu thành cũng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày ra ra vào vào
Bách Hoa thành, vật tư thu mua nhiều hơn 2-3 lần so với trước kia.
Dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy của Bách Hoa thành từ khi xây dựng tới nay, cơ hồ không có bất luận
tổn thất gì, bởi vì cung cầu hợp lý, tinh hạch cung cấp cho họ vô cùng vô tận, dị năng của bọn họ
cũng dần tăng cấp, 4000 - 5000 dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, mỗi ngày vất vả cần cù lao động,
không ngừng sinh sản đồng ăn nước uống cung cấp cho toàn bộ trong ngoài Bách Hoa thành.
Đương nhiên, đang trong thời gian chiến tranh, có người có dã tâm lớn, có người không có, những
người không có dã tâm lớn gì thì đã sớm nhập vào cư trú trong Tiểu Chu thành, mà đám người có dã
tâm kia thì ở không xa
không gần Tiểu Chu thành, mưu toan quật khỏi, trở thành một cỗ thế lực mới dựa vào Bách Hoa thành
sau Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại.
Thành lập một cỗ thế lực ở phụ cận Tiểu Chu thành là một lựa chọn không tồi, nếu ở quá xa sẽ biến
thành tang thi, mà ở quá gần muốn đối cứng với Bách hoa thành cũng chỉ có đường chết,
không, có chết nhưng thân thể không nát bét thì vẫn được Lưu Toa Toa cứu sống lại, rồi sẽ bị
ném sang phía Nam của Bách Hoa thành, cả ngày làm bạn với quái thú biến dị.
Thành lập một thế lực ở phía Bắc của Tiểu Chu thành, nguyện trung thành với Bách Hoa thành, An
Nhiên cũng không quản, này thường muốn làm gì thì làm, thực tự do tự tại!.
Bách Hoa thành đã vào đêm, bên trong chỉ còn dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, và vài người dị năng
giả lực lượng để bảo hộ những chuyên gia và trẻ nhỏ, còn lại, toàn bộ người có sức chiến đấu đều đi
ra ngoài giết người.
Nhất thời bên trong thành trở nên phi thường an tĩnh, dân cư thưa thớt tới nỗi những người ở lại
cảm thấy khắp thiên địa này chỉ còn lại một mình mình, rõ ràng mặt trời mọc từ phương đông lặn
xuống phương tây đã rất nhiều lần nhưng không hiểu sao giống như mới trải qua một ngày ngắn ngủi mà
thôi.
Người ở bên ngoài bận rộn đến rối tinh rối mù, Triệu Như dẫn theo đội chữa bệnh của
nàng chạy theo sau đội ngũ của Bách hoa thành, dưới làn mưa bom bão đạn liên miên thực hiện sứ mệnh
nghề nghiệp của mình, cho nên không có người tới nói chuyện phiếm với An Nhiên.
Nàng có chút nhàm chán, đêm nay từ rất sớm An Nhiên đã đuổi Oa Oa và Tiểu Bạc Hà đi ngủ, nguyên
tưởng rằng sẽ không có người để tán gẫu, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, An Nhiên tâm sinh kỳ
quái, để Tiểu Bạc Hà trông Oa oa, nàng đi ra cửa phòng thấy người gõ cửa là Trần Triều Cung, hắn ăn
mặc chỉnh tề đứng ở phía ngoài sân.
Mặt trăng rất tròn, trên bầu trời trừ bỏ vầng trăng đó ra thì không có lấy một ngôi sao, không
trung mùa đông luôn như vậy, thật sự cô lãnh.
.