Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Dưới những bông tuyết bay tán loạn, Trần Triều Cung mặc một bộ quần áo dùng để hành tẩu trong
vùng cực địa, trên lưng cõng một cái ba lô vận động, tay đeo găng tay cầm một cây gậy
trượt tuyết, đầu đội mũ trên mũ có một cặp kính chắn tuyết.

An Nhiên tìm một cây dù ở dưới mái hiên, bung dù ra đi ngoài sân, mở cánh cửa gỗ,
nhíu mày nhìn bộ trang phục của Trần triều Cung hỏi:
"Ngươi chuẩn bị đi xa hay sao?"
"Ân, ta đã sớm nói với Bàn Tử, ta phải về căn cứ Kim Môn.

" "Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?"
"Ta hy vọng được tới sự đồng ý của ngươi, cho ta đi.

"
Trên khuôn mặt tươi cười của hắn, có chút cô đơn cùng tịch liêu, hắn đứng cách một ngạch cửa nhìn
An Nhiên.

"Các ngươi bị bắt giao ta ra, cùng với việc chính ta rời đi là hai khái niệm bất đồng, An Nhiên,
Bách Hoa thành thực sự rất tốt, thực sự rất rất tốt, mỗi ngày ta ở đây đều phi thường vui vẻ cùng
thỏa mãn.

"
"Nếu đã rất tốt, thì vì sao phải rời đi?"

"Kỳ thật ngươi hẳn là nên suy xét một chút lời nói của vị thủ lĩnh Tiểu Chu thành, hắn nói rất
đúng, thả ta đi, họa thủy đông dẫn, từ đây Bách Hoa thành liền an bình.

"
An Nhiên nhíu mày.

"Nếu ngươi lo lắng ngươi ở Bách Hoa thành sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích thì hoàn
toàn không cần nhọc lòng, Bách Hoa thành không sợ.

"
"Ta biết các ngươi không sợ, nhưng phụ thân của ta già rồi, ta muốn về nhà xem một chút, đây là tư
tâm của ta.

"
Trần Triều Cung lắc đầu, thấy An Nhiên muốn nói thêm, hắn lại mở lời: "Sau khi ta đi, các ngươi có
thể thừa dịp có một đoạn thời gian yên lặng mà hảo hảo tìm nhân tố ức chế virus tận thế kia, nói
thật, An Nhiên, ta không tin ngươi cho rằng ta có được năng lực kia.

"
An Nhiên không nói lời nào, chỉ che ô lẳng lặng nhìn Trần Triều Cung đứng ngoài ngạch cửa, tuyết
mịn thi nhau rơi xuống, trên ô của nàng đã đọng một tầng tuyết mỏng.


Nàng suy nghĩ, quả nhiên Trần Triều Cung là một người thực thông minh, không sai, kỳ thật bao gồm
cả An Nhiên, Chiến Luyện, Triệu Như, Lương Tử Ngộ, còn có Vân Đào đều không xác định hắn có năng
lực kia, không xác định, đại biểu cho không tin.

Nhưng mà, thời điểm bọn họ thảo luận, chỉ có Trần Triều Cung 50% , hắn có khả năng có năng lực ức
chế virus tận thế, mà những người khác lại đem 50% này cho là 100%.

Hiện tại, sự tình phát triển đến bước này, An Nhiên xem ra, tựa hồ tỷ lệ 50% kia đã dần dần giảm
bớt.

Thấy An Nhiên chỉ trầm mặc, Trần Triều Cung lại thấm thía nói với nàng: "Ta biết người này ở bên
trong các ngươi, ta cũng biết đó không phải là ta, hiện tại Bách Hoa thành cái gì cũng không thiếu,
chỉ thiếu một hoàn cảnh an toàn, để có thể tiếp tục phát triển đi lên, ta hy vọng các ngươi có thể
giải
quyết được virus, có thể làm cuộc sống của mọi người dần tốt lên, vì thế ta nguyện ý làm một viên
đá lót đường.

"
Nói cách khác, Trần Triều Cung nguyện ý làm một nhịp cầu câu thông giữa Bách Hoa thành và căn cứ
Kim Môn, hắn biết mâu thuẫn của hai căn cứ rất nhiều, cho nên có thể thiếu một người như hắn đây,
hy vọng người của hai căn cứ có thể hảo hảo mà phát triển, điều hòa mâu thuẫn bên trong.

Hiện tại tuy rằng dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy có thể đảm bảo cung cấp vật tư, nhưng toàn thành
đang dốc toàn lực bắt đầu nghênh chiến sự khiêu khích của những căn cứ lớn nhỏ kia, điều này thập
phần bất lợi cho sự phát triển của Bách Hoa thành, nói rộng ra thì có bất lợi với việc nghiên cứu
giải quyết vấn đề virus tận thế.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận