Mạt Thế Hai, Ba Sự

Dưới cái nhìn của Cảnh Lâm, những cơ sở của trận pháp và phù pháp rất đơn giản, tại phương diện làm bùa và chiếm lấy linh khí đối với cậu không có chút độ khó nào, nhưng ở trong mắt hai anh em Nghiêm Phi lại bất đồng. Nghiêm Lộ làm hỏng mười mấy tấm lá bùa, mới hoàn thành một tấm bùa thành phẩm, nhưng linh khí bị khóa bên trong quỹ tích lại rất ít ỏi, cũng không chống đỡ được đến khi trận pháp kết thúc. Nghiêm Phi thì, tốt hơn rất nhiều, tuy cũng lãng phí không ít lá bùa, nhưng bùa thành phẩm cuối cùng hoàn thành được, quỹ tích bùa pháp ẩn ẩn có lưu quang (ánh sáng lấp lánh), có thể chống đỡ trận pháp, nhưng không kiên trì được bao lâu.

Bởi vậy xem ra, Nghiêm Lộ giống như Triệu Chí Văn, ở phương diện này không có thiên phú gì, còn Nghiêm Phi, nếu tiếp tục học tiếp, nhiều nhất có thể học xong bậc nhập môn.

Có điều đây cũng chỉ là thiên phú tại phương diện làm bùa của bọn họ, "Tiểu Hạo Thiên Tâm Pháp" vẫn có thể tu tập, về vấn đề tiến độ tu tập, đương nhiên cũng phải xem thiên phú.

Giảng giải thật cẩn thận tầng thứ nhất của phần Sơ Động tâm pháp, Cảnh Lâm dẫn dắt mấy người vận chuyển tâm pháp.

Thời điểm Cảnh Lâm vận chuyển tầng thứ nhất lúc trước, không mất thời gian bao lâu là có thể cảm giác được "Khí" xung quanh rồi. Mà ba người này, từ chiều đến tối cùng ngày, cả ba vẫn không có chút tiến triển nào. Sau đó Cảnh Lâm bảo bọn họ đừng nản mà từ bỏ, cứ y theo cậu nói mà làm như vậy là được.

Từ đó về sau mỗi ngày luyện xong thuật đánh đối kháng, thời gian khác ba người họ đều dành ra để đả tọa. Trong ba người, Nghiêm Phi sớm nhất có thể cảm giác được khí, thế nhưng y cũng phải tiêu tốn thời gian tới sáu ngày, Nghiêm Lộ chậm hơn y một chút, tốn hơn mười ngày một tẹo, mà Triệu Chí Văn thì, sau nửa tháng mới rốt cục cảm thấy khí, xét trong ba người là kẻ có thiên phú kém nhất. Bất quá hắn cũng không chán nản, bây giờ có thể tiếp xúc đến thứ thần kỳ như vậy hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Nghiêm Phi cũng như Cảnh Lâm, sau khi khí vận chuyển một vòng ở trong người, sẽ quay trở lại mi tâm, mà Nghiêm Lộ nói nàng cảm thấy toàn bộ khí thẩm thấu vào bên trong xương cùng cơ thịt của nàng, chỉ vận hành tâm pháp hai, ba ngày nàng cũng có thể cảm giác được khí lực bản thân lại có xu thế tăng lên, xem ra giống với chuyện rèn luyện thân thể giai đoạn thứ ba bậc Quy Nhất, có điều bản thân Nghiêm Lộ đã khác hẳn với người thường rồi, từ gốc rễ của hai trường hợp là không có cách nào so sánh được.

Khiến Cảnh Lâm kinh ngạc là Triệu Chí Văn, hắn cũng giống như Nghiêm Lộ, khí tiến vào trong cơ thể không bảo tồn lại được, cũng như Nghiêm Lộ mà ẩn vào trong cơ thịt, xương cốt, con đường tu luyện tương lai tựa hồ cũng hướng về phương diện tăng mạnh thân thể đi.

Có điều dù nói thế nào, bốn người đều có phương hướng cường hóa trong tương lai của chính mình rồi.

Bởi vì đa số rau trồng trong vườn đều rất khó ăn, nên người trong thôn đem những rau củ vốn trồng đều nhổ sạch, sau đó lại lần nữa trồng rau mới, mà lúc này, rau cải thảo Cảnh Lâm trồng tại sân trước đã thành thục được một luống rồi. Một luống này Cảnh Lâm không nhổ lên toàn bộ để ăn, mà triệt bỏ đi trận pháp cho nó tiếp tục tự do sinh trưởng. Bởi vì cải thảo ở trong trận pháp sẽ vẫn bảo trì ở thời điểm tươi mới nhất, ăn ngon thì ngon đấy, thế nhưng cứ như vậy tiêu hao thì rất nhanh những hạt giống cậu mua sẽ không còn nữa, vì thế Cảnh Lâm muốn cho nó kết hạt giống.

Rau xà lách trong sân sau đã mọc lên rất lớn, Cảnh Lâm dùng hai tay vừa vặn ôm hết, mười lá rau bên ngoài đều xõa tung ra, đấy là chưa kể lúc trước Cảnh Lâm không thể không nhổ rất nhiều búp rau mọc vổng lên. Rau xà lách và hành đều sinh trưởng tiếp cận thời điểm chín muồi thì ngừng lại. Rau xà lách ăn sống rất chát, ăn khi đun sôi cũng không có vị ngon như trước đây, điều này cũng làm Cảnh Lâm biết không phải hết thảy rau dưa phát triển chỉ thuần túy dựa vào linh khí là có thể mỹ vị như cải thảo. Có điều đúng là mùi vị của hành lá tốt hơn trước, dùng cải thảo nấu với mì sợi, thêm bột hạt ớt cùng hành lá xắt nhỏ vào, mì sợi nguyên bản rất phổ thông đều trở nên không giống như vậy nữa.

Gia đình Triệu Trí Văn cũng trực tiếp thanh không vườn rau, đem dưa chuột trở nên khó ăn, mướp, cà, còn có rau muống các thứ đều nhổ hết đem đi ủ phân, học theo Cảnh Lâm toàn bộ trồng cải thảo và hành lá. Bởi vì rau xà lách Cảnh Lâm trồng ra lợn sẽ ăn, nên Chu Ngọc còn trồng một luống rau xà lách nữa, để làm thức ăn cho lợn.

Bí đao và bí đỏ biến dị kết quả so với năm ngoái sớm rất nhiều, đã không nở ra hoa mới nữa, Chu Ngọc liền nhờ Nghiêm Lộ hỗ trợ đem hết tất cả trái cây chín hái về. Cảnh Lâm thu gom lại hết các dây leo của bí đao, bí đỏ, mướp, tuốt hết đi lá cây, dùng dao mài nhẵn những gai đâm tại bề mặt, lại dùng nước rửa sạch sẽ, là được những sợi dây thừng rắn chắc người bình thường dù có dùng hết toàn lực cũng không chém đứt, chất lượng hơn gấp trăm lần dây thừng mua được trong thị trường trước đây.

"Cái này tốt nè." Triệu Chí Văn nhìn dây leo được Cảnh Lâm thu thập sạch sẽ, cầm phần gốc ở trên không trung vung vẩy mấy cái, nghe được những thanh âm roi quất vù vù phá không khí, đánh lên thân thể người khẳng định cực kỳ đau, "Lộ Lộ giúp anh chém một đoạn đi, anh mang về mài giũa một chút, trực tiếp làm roi dùng."

Ngay sau khi Nghiêm Lộ giúp hắn chặt ra một đoạn, giơ lên cây rìu lớn của chính mình nhìn một chút, lại bị mẻ rồi.

Triệu Chí Văn thấy vậy liền nói: "Bằng không em cũng chém một đoạn dùng?"

Nghiêm Lộ lắc đầu, "Không cần, em dùng rìu quen tay rồi." Nàng tin tưởng kể cả cái rìu bị mẻ mấy chỗ cũng không có mấy người có thể đỡ được nó, đập xuống một cái thật mạnh khẳng định phải nói bye bye với thế giới này.

Tại thời điểm người trong thôn thanh lý vườn rau, Nghiêm Nhuệ Phong ra mặt, cùng nói một tiếng với Liêu Thục Phân, đem một mẫu đất nhà bà ta lấy gieo trồng rau thu lại, sau đó mời Triệu Thừa Hoài giúp một tay chỉ bảo, cũng đem rau dưa gieo trồng rồi.

Hai ruộng rau của hai nhà Cảnh Lâm chưa bố trí Tụ Linh trận, bởi vì hiện nay cậu còn không biết tốc độ sinh trưởng của các rau dưa người trong thôn mới trồng xuống như thế nào, kể cả có thể dùng trình độ biến dị không đồng nhất để lấy cớ, nhưng cũng không thể trùng hợp cả hai nhà có quan hệ tốt đều không giống như vậy đi. Đất vườn trồng rau trong nhà cậu có tường vây, vì thế ngược lại không lo lắng vấn đề này,

Qua lập thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), bắp ngô người trong thôn gieo xuống đã cơ bản có thể thu hồi về nhà rồi. Chiều hôm đó, thật nhiều người trong thôn đều bận việc ở trong ruộng, một nhóm người to to nhỏ nhỏ mười mấy thành viên bỗng nhiên xuất hiện ở cửa thôn, mỗi người xanh xao vàng vọt, quần áo lam lũ, có vài người trên thân còn quấn băng vải thấm máu. Khi đoàn người này nhìn thấy thôn nhà quen thuộc, thật nhiều người đều kích động đến không nhịn được mà gào khóc.

"Cha, mẹ! Con đã trở về!"

"Ông nội, bà nội!"

Những người này vừa đi vừa gọi. Nghe thấy tiếng vang, Cảnh Lâm từ trong đám cây ngô chui ra nhìn, phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là người trong thôn ra ngoài làm công.

Bị kinh động đến không chỉ một mình Cảnh Lâm, tất cả những người bận rộn trong ruộng đều phát hiện ra, sau đó có thật nhiều người cùng người thân bình an trở về của mình ôm nhau khóc lớn.

"Mẹ!" Vương Văn Kiệt đang đứng trong ruộng giúp bà nội của mình bẻ bắp ngô liền ném gùi trên lưng xông về phía đoàn người.

"Văn Kiệt!" Một cô gái trẻ ôm chặt lấy con trai lao về phía mình, nước mắt chảy ào ào xuống. Nghe thấy tiếng con khóc trong lồng ngực mình, chưa khi nào lại thấy an tâm như vậy, thời điểm chạy nạn trên đường, bao nhiêu lần đã ngàn cân treo sợi tóc, nàng đều sợ mình và chồng không về được nhà, sẽ không còn được gặp lại con trai mình nữa.

Vương Tuấn Đạt thì ôm người mẹ già của chính mình, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất cũng không kìm được mà lệ rơi đầy mặt, nhìn vợ ôm con trai, trong lòng tất cả đều là cảm kích mất đi lại có được.

Vương Văn Kiệt khóc dữ lắm, thằng bé có hiểu chuyện thế nào đi nữa cũng chỉ là một bé trai 12 tuổi mà thôi, cũng rất sợ nếu không thấy được ba mẹ mình, giằng co gần một tháng, tâm tình áp lực đè nén cuối cùng bạo phát, muốn khóc đủ mới được.

Một nhà Trần Tuyết Phương cũng mừng đến phát khóc, nàng mỗi bên ôm một cháu trai, nhìn hai đứa cháu hàng năm trở về đều là khuôn mặt thịt phúng phính, lúc này hai gò má đều gầy rạc đi, cực kỳ đau lòng. Chờ thăm hỏi một nhà con lớn, lại đi xem con út, chỉ thấy con út đang nắm tay một cô nương.

"Đây là?" Bà cùng bạn già mình liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều biết con trai út nhà mình đang quen bạn gái, hơn nửa năm trước đã gọi điện về nhà nói chuyện rồi, bà không dám xác định đây có phải cô gái mà thằng con nói đến kia hay không.

Mã Thuần Kiện cười giới thiệu: "Đây là bạn gái con Tôn Lỵ Lỵ, trước trong điện thoại con đã nói với ba mẹ rồi."

Tinh thần Tôn Lỵ Lỵ không tốt lắm, có vẻ rất tiều tụy, cho dù vậy cũng có thể thấy được dung mạo xinh đẹp của nàng, từ khi tiến vào thôn, thần kinh căng thẳng của nàng lập tức được buông lỏng, cảm giác mình sắp đứng không nổi rồi, nhưng vẫn nỗ lực lộ ra một nụ cười, "Cô, chú khỏe."

"Ôi chao, tốt, tốt." Trần Tuyết Phương cao hứng đáp, thân thiết kéo tay Tôn Lỵ Lỵ, cánh tay được nắm trong tay không có mấy lạng thịt, chứng tỏ trên đường cũng đồng dạng chịu không ít khổ.

"Đều trở về, chúng ta cùng về nhà a, về nhà là tốt rồi." Trần Tuyết Phương nói, không nhịn được lại lau nước mắt.

Kết quả đi còn chưa tới hai bước, Tôn Lỵ Lỵ liền ngã ngả sang bên, Mã Thuần Kiện nhanh chóng ôm lấy bạn gái của mình.

"Con bé ngất xỉu rồi, nhanh đưa tới nhà Thiểu Kiền nhìn xem, thực sự là nghiệp chướng a!"

Một trận nhốn nha nhốn nháo, vừa trở về người một nhà còn chưa kịp thả lỏng tâm đã lại bị treo lên cao.

Có người vui mừng có người sầu lo, một bác gái trong thôn nhìn hết một lượt những người trở về, cũng không thấy con trai nhà mình, kéo lại một thằng bé chưa kịp rời đi: "Trương Khải, con trai Cao Trác của thím đâu?"

Trương Khải bị hỏi tới sắc mặt hơi ngưng lại, nhìn một chút mái tóc đen trắng của đối phương, nói: "Cháu không rõ lắm, thím Tằng Thẩm Nhi đi hỏi những người khác đi." Nói xong, cũng không để Tằng Thẩm Nhi truy hỏi thêm, nhấc lên ba lô của chính mình, kéo người nhà vội vàng rời đi.

Tằng Thẩm Nhi còn đứng tại chỗ sắc mặt trắng bệch, không biết làm thế nào.

"Ai..." Triệu Thừa Hoài tiếc nuối lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt của Trương Khải liền biết Cao Trác khẳng định xảy ra chuyện rồi. Trong thôn nhiều người trở về như vậy, hôm nay cũng không còn tâm tư tiếp tục làm việc nữa, về nhà thả xuống gùi, liền đi đến nhà Triệu Thiểu Kiền.

Chờ tới lúc bọn cậu đến, trong sân nhà Triệu Thiểu Kiền đã đứng đầy người, mấy người có vết thương từ bên ngoài trở về đều ngồi bên trong, người không có thương tổn cũng bị thân nhân kéo đi bắt mạch, hỏi một chút nên làm thế nào để bồi bổ thân thể.

Mà Tôn Lỵ Lỵ té xỉu trước đó, một là do nàng mệt mỏi vì bôn ba lâu ngày như vậy, hai là nàng mang thai.

Hiện tại người chưa kết hôn đã mang thai, hay sinh con mới kết hôn đã quá nhiều, sắc mặt Triệu An Quốc không có gì dị thường, bắt mạch xong cho Tôn Lỵ Lỵ, nói với Trần Tuyết Phương: "Mang thai hơn một tháng, thai nhi tuy có chút bất ổn, nhưng hiện tại bắt đầu chú ý thì sẽ không có vấn đề lớn gì. Ba tháng đầu mang thai vốn không hề dễ dàng, bọn họ còn chịu gian khổ một đường đi trở về, nàng là một cô gái kiên cường, đứa nhỏ trong bụng nàng cũng là có phúc."

Nghe nói chính mình làm cha, Mã Thuần Kiện vẫn chưa phản ứng lại, vẫn là Trần Tuyết Phương đẩy hắn một cái mới tỉnh táo, sau đó sốt sắng hỏi Triệu An Quốc: "Chú, phiền chú tốn nhiều chút sức lực, nên làm sao cho hai mẹ con em ấy dưỡng thân, nói cẩn thận cho cháu một chút."

Bên ngoài, Mã Thuần Khang đang thuật lại tình huống một đường cho mấy người Mã Nhân Thiện.

Lúc đó sau khi bọn họ cùng đoàn người Vương Gia Cường gặp phải sự truy kích của đàn kiến lớn, khiến mọi người chạy tán loạn tản ra. Hắn mang theo vợ con mình cùng em trai trốn trong một chiếc xe ven đường, trên con đường lớn cùng núi hoang đồi vắng không có gì khác biệt, không biết làm sao mới tìm được mọi người, lại không dám lớn tiếng gọi tên sợ chọc phải thứ gì, chỉ có thể tiếp tục hành trình về nhà.

May lúc bọn họ ra đi, đã chuẩn bị thật nhiều bản đồ, trên tay mỗi người đều có mấy tấm, vì thế cũng không lo không tìm được đường. Mã Thuần Khang dọc đường đi còn làm ký hiệu, hy vọng bạn bè nhìn thấy có thể đuổi theo bọn họ. Đồ ăn cướp được từ trên tay mấy kẻ cướp đường lúc đó, bọn họ còn chưa kịp phân chia thì đi tản ra, đồ ăn đều bị một nhóm người Vương Gia Cường cầm đi. Mà trên đường, cho dù có tiền cũng không thể mua được thức ăn, trải qua thành phố bị thực vật biến dị xâm chiếm, những cửa hàng còn hoàn hảo đã gần như không có, muốn tìm một chút thức ăn là chuyện phi thường không dễ dàng. Mà những thực vật biến dị kia mọi người cũng không dám tùy ý đụng vào, nước cũng không dám loạn uống, dọc đường đi bọn họ đã từng thấy vài trường hợp bởi vì đói bụng mà hái quả dại ven đường ăn, sau đó bị trúng độc tử vong, cũng từng thấy người bởi vì thực sự quá khát nước đi uống nước suối phun ra trong thành thị mà bị ký sinh trùng trong nước nháy mắt hút thành thây khô.

Người đi bộ về nhà như bọn họ dọc trên đường đi có rất nhiều, cơ hồ chỉ cần gặp phải địa phương nhiều người, đều sẽ phát sinh những chuyện máu me. Người đi đường uể oải, cất những bước đi trong rừng cỏ, khủng hoảng, đói bụng, thiếu nước, thần kinh của mọi người đều phải căng ra sít sao, một lời nói nhỏ bé thôi cũng có thể làm tia lửa bén thùng dầu bùng nổ, thậm chí vì một thứ đồ ăn làm no bụng có thể giết chết một người. Cũng có người phát điên, vì phát tiết tâm tình cáu kỉnh tuyệt vọng còn đối với người đi đường tùy ý chém giết. Lúc đó bọn họ liền trốn ở bên cạnh nhìn một kẻ giống như thần kinh giết không ít người sau đó bị những người khác hợp lực lại giết chết.

Tê dại, lãnh huyết, điên cuồng.

Thời điểm bọn họ còn chưa trở lại trong thôn, bọn họ cảm giác mình sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ biến thành như vậy. Mãi đến tận khi gặp lại được thân nhân, bọn họ mới cảm giác mình được sống lại lần nữa.

Mã Nhân Thiện nghe đến hai mắt đỏ au, vỗ vai an ủi cháu lớn: "Trở về, các cháu đã trở về."

Tằng Thẩm Nhi một mực yên lặng lắng nghe bên cạnh, hỏi: "Cao Trác đâu?"

"Cao Trác ở đây." Một người trung niên cánh tay quấn vải đi ra, trong ngực ông ôm một bình nước khoáng.

Người trung niên kia chính là Mã Đại Tráng chồng Lưu Anh Hoa, ông đem bình nước khoáng đưa đến trước mặt Từng Thẩm Nhi, sắc mặt đau xót: "Thời điểm đi tán, lúc đó Cao Trác đi chung cùng hai cha con chúng tôi, chúng tôi cắt đuôi được bầy kiến, quay đầu lại lại gặp phải bầy dê biến dị. Cao Trác quá kinh hoảng, hắn đã kinh động bầy dê, bầy dê so với chúng ta đều cao, lúc một con trong đó nhảy dựng lên đạp hắn một phát...... Xin lỗi chị Tằng, tôi không đem Cao Trác bình an mang về cho chị."

Cao Trác bị đạp một nhát kia trực tiếp vỡ nội tạng, lúc đó không thể đi được nữa, Mã Đại Tráng vì cứu hắn cũng bị thương cánh tay. Nhưng Cao Trác vẫn không thể cứu trở về được, Cao Trác và con trai ông cũng không chênh lệch nhiều lắm, nhìn tiểu bối trước mặt mình chết đi, ông không thể giúp sức, cũng rất đau lòng. Không đành lòng Cao Trác chết nơi đất khách quê người, Mã Đại Tráng cùng con trai Mã Minh Sáng đem xăng xe trên đường sưu tập lại, tìm địa phương trống trải thiêu hủy, mang tro cốt dẫn trở về.

Không nghĩ tới trong cái bình trước mắt này lại chính là tro cốt của con trai mình, mặc dù đã có dự cảm chẳng lành, nhưng đột nhiên nghe thấy tin Cao Trác qua đời, Tằng Thẩm Nhi bởi vì không chịu nổi suýt nữa ngã xuống đất, nàng được những người xung quanh đỡ lấy, nhưng rốt cuộc không còn khí lực mà đứng lên nữa. Nàng ôm chặt chiếc bình khóc rống, chồng chết sớm, từ đó về sau nàng vẫn cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau, cho dù con trai quanh năm làm công bên ngoài, nhưng bất luận ở nơi đâu, con trai cũng là toàn bộ thế giới của nàng. Hiện tại con trai mất, nàng cảm giác thế giới của mình sụp đổ theo.

"Cái thế đạo chó chết này!" Nhìn cảnh tượng như vậy, thật nhiều con người kiên cường cũng đỏ cả vành mắt.

Tằng Thẩm Nhi khóc lâu lắm, mới tựa như thất thần đi ra ngoài, ai gọi cũng không để ý. Nàng thời trẻ tang phu, tuổi già tang tử, điều này gần như là đả kích trí mạng. Người trong thôn đáng thương nàng chịu cảnh một người già góa bụa đơn côi, sợ nàng nghĩ không thông, bảo hai tiểu bối cùng nàng trở lại.

Đám Cảnh Lâm ở nhà họ Triệu không bao lâu cũng rời đi. Trên đường Triệu Thừa Hoài nói: "Người trong thôn lần này trở về là gần đủ rồi."

Trong thôn còn có người đi làm tại bản địa, cũng có gia đình hai, ba năm mới về một lần, còn có một nhà già trẻ toàn gia đi ra ngoài đã mười mấy năm, trong lúc làm chứng minh thư cho đứa nhỏ mới trở lại một lần, nhà ngói lâu đời của gia đình đều sắp sụp rồi, nếu như ngày nào đó về đến nơi, ngay cả chỗ để ở cũng không có.

Thường ngày trong thôn nhà ai có người qua đời, đều sẽ mời đạo trưởng về lập đạo trường. Lần này Cao Trác tử vong, mang theo sắc thái tuyệt vọng bi thương, cũng mời không tới đạo trưởng nữa. Mã Nhân Thiện làm thôn trưởng, hôm sau liền tìm đến Tằng Thẩm Nhi hỏi ý kiến nàng, chuẩn bị đem Cao Trác chôn ở nơi nào.

Chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, tóc Tằng Thẩm Nhi đã nhuốm trắng không ít, phảng phất như già đi mười tuổi. Ánh mắt bà tối tăm, lòng như tro tàn, mắt thấy sẽ không còn động lực tiếp tục sống nữa. Mã Nhân Thiện không đành lòng nhìn bộ dáng kia của bà, thoáng thấy cây lê kết quả trong sân nhà, liền nói: "Cây lê này năm đó là do Tiểu Trác từ trên núi dời về đi, cùng dời về còn có Thuần Chính nữa. Không bằng đem Tiểu Trác táng luôn dưới tàng cây đi, cũng tiện làm bạn bên thím."

Tằng Thẩm Nhi nhớ tới con trai khi còn bé đem cây lê vẫn còn là một gốc nhỏ tẹo trở lại, trên mặt còn lấm lem bùn đất, cực cao hứng nói với bà, muốn đem cây này trồng trong sân nhà mình, chờ tương lai kết quả hái xuống trái ngon nhất cho bà ăn.

Tằng Thẩm Nhi lại rơi lệ, nhưng trong đôi mắt đã khôi phục chút hào quang, bà gật đầu, đồng ý đem Tiểu Trác chôn dưới tàng cây.

Lúc Mã Nhân Thiện rời đi, cuối cùng cũng coi như thả một cọc tâm, lại kính nhờ mấy người già qua lại tương đối nhiều với Tằng Thẩm Nhi bớt thời giờ đi làm bạn với bà.

Chuyện Cao Trác đối với Tằng Thẩm Nhi mà nói chính là tuyệt vọng, nhưng đối với rất nhiều người trong thôn, thì chỉ nhất thời bi thương rồi trôi qua, mang đến cho bọn họ cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn. Lần này người trong thôn trở về nhiều lắm, người nói chuyện nhiều lên, so thường ngày náo nhiệt hơn không ít.

Đám Cảnh Lâm mỗi ngày liền bẻ bắp ngô, vận chuyển bắp ngô, phơi khô ngô rồi lại bóc ngô.

Nhà Triệu Chí Văn có máy tuốt hạt ngô, thế nhưng hiện tại không dùng được, cũng chỉ có thể dùng tay tách hạt. Mỗi ngày Cảnh Lâm ăn xong bữa sáng liền mang theo Nhạc Nhạc tới nhà Triệu Chí Văn báo danh, một người một cái ghế nhỏ, trước mặt đặt một sọt bắp ngô. Người nhà họ Nghiêm cũng mỗi ngày ăn cơm xong liền đến hỗ trợ, ngược lại cũng nhàn rỗi vô sự, nhiều người tụ lại còn có thể nói chuyện phiếm giết thời gian một phen.

Nhà hai mẹ chồng con dâu Lưu Anh Hoa từ sau khi chồng cùng con trở lại, cũng không tiếp tục mặt ủ mày rũ nữa, trước mỗi ngày đều đóng kín cổng lớn mà sinh sống, hiện tại chỉ cần bất cứ lúc nào trong nhà có người là sẽ mở rộng cửa. Bởi vì nhà nàng cùng nhà Triệu Chí Văn kề nhau, hai gia đình ngăn cách chỉ bằng một cái khe giữa hai vách tường thô, vì thế mỗi ngày lúc đám Cảnh Lâm ngồi trước cửa tách hạt, Lưu Anh Hoa cũng cùng người nhà ngồi trước cửa bóc ngô.

Những nơi Mã Tiểu Viễn bị kiến độc cắn nổi bọc nước lúc trước đã lành rồi, thằng bé chịu thiệt thòi hiện tại so trước kia thành thật hơn nhiều, biết bây giờ khắp nơi đều không an toàn, cũng không dám chạy loạn, chỗ chơi đùa mỗi ngày không phải trước phòng chính mình thì cũng là sau nhà. Nhạc Nhạc so thằng bé không nhỏ hơn mấy tuổi, nên mỗi ngày liền quấn quít Nhạc Nhạc chơi cùng.

Quạc Quạc gần đây lớn lên không ít, hơn nữa đang thay lông, lông trên người màu xam xám, Nhạc Nhạc ban đầu còn lo lắng nó ngã bệnh, sau đó Cảnh Lâm nói cho bé biết đây là chuyện bình thường, căn cứ vào chuyện bé còn chưa thay răng, liền chỉ vào Mã Tiểu Viễn thiếu mất một khỏa răng cửa, nói, "Cũng như anh Tiểu Viễn của cháu, sau khi rơi mất cái răng này còn có thể mọc ra cái khác bền chắc hơn."

Nhạc Nhạc lúc này mới yên tâm không ít.

Hiện tại chuyện Mã Tiểu Viễn quan tâm nhất chính là một viên răng này của thằng bé, bị Cảnh Lâm trong lúc vô tình chọc đến chỗ đau, nhất thời có chút xấu hổ, thằng bé không dám đối Cảnh Lâm hay Nhạc Nhạc như thế nào, liền ý định đi vặt lông trên người Quạc Quạc khiến cho nó xấu xí.

Mới đầu Quạc Quạc bị vặt xuống một nhúm lông vẫn chỉ kêu hai tiếng hướng thằng bé, đừng có mất dậy như thế a! Nể tình ngươi cùng chủ nhân ta đều một bộ tiểu đậu đinh nên ta không chấp nhặt với ngươi. (tiểu đậu đinh: bé như hạt đậu)

Mã Tiểu Viễn nghe không hiểu tiếng ngỗng, thằng bé đối với cảm giác nhổ lông đâm ra nghiện, vặt một cái còn muốn vặt tiếp, liền thừa dịp Quạc Quạc không chú ý lại vặt một đống xuống.

Lần này Quạc Quạc giận thật rồi, biểu thị đây là thời điểm để cho hùng hài tử mở mang kiến thức một chút sức chiến đấu của đại nhân Quạc Quạc, sau đó đuổi theo Mã Tiểu Viễn mổ liên tiếp, hướng về phía đùi véo liên tục, đau đến mức Mã Tiểu Viễn oa oa kêu to, khóc lóc xin tha, mãi đến tận người lớn trong nhà sang xua Quạc Quạc đi mới được cứu trợ.

Quạc Quạc ra trận lần đầu tiên liền hoàn toàn thắng lợi, uy phong lẫm liệt trở lại bên người Nhạc Nhạc, đem đám lông nhung nhung bị Mã Tiểu Viễn vặt xuống ngậm đến đưa cho Nhạc Nhạc, để chủ nhân cất đi cho mình, dù sao cũng rơi xuống từ trên người mình, không nỡ vứt a.

Trước khi tách hạt ngô, mọi người đã đem ngô phân loại ra rồi, tốt để một đống, xấu tập hợp đống khác. Như vậy sau khi tách xong, hạt ngô tốt lại phơi phơi là có thể trực tiếp xay thành bột ăn, còn có thể phí chút công sức đem những hạt tốt nhặt ra bên trong đống ngô xấu kia, hạt xấu thì xay vụn mang đi nuôi lợn cùng gà.

Trong trạm gia công còn có một cối xay đá lớn cùng một cối xay đá nhỏ, thời điểm trước khi trạm gia công được xây lên, người trong thôn xát gạo xay ngô đều dùng hai cái này, còn có một cái chày cối rất lớn, dùng để giã gạo, đều được đặt trong trạm gia công.

Bây giờ làm gì cũng đều thoát ly khỏi máy móc, rất nhiều phương thức sinh hoạt của mọi người đều về tới thời điểm trước đây. Chọn một ngày khí trời mát mẻ, Triệu Thừa Hoài mang theo Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn, đem một túi lớn hạt thóc và nửa túi hạt ngô đẩy đi đến trạm gia công. Nghiêm Phi biết bọn họ muốn xát gạo mới, còn dắt một con ngựa nhà mình sang giúp đỡ, thuận tiện học hỏi luôn. Thời điểm gia đình mình về thôn mua một túi gạo cũng đã ăn hết một nửa, sau đó sẽ có lúc dùng đến cối đá tách trấu thôi.

Có súc vật thay thế nhân lực, tuy so với trước chậm hơn, thế nhưng cũng thoải mái rất nhiều. Tại mấy ngày trước khi bọn cậu tới nơi này, trong thôn cũng đã có người đem cối đá chày đá cối xay đã lâu không dùng thu thập sạch sẽ để sử dụng rồi. Vì vậy công cụ đã có sẵn, mấy người phân công hợp tác, bịt kín mắt cho ngựa, ngựa nóng nảy đạp bước liên tục tại chỗ, Nghiêm Phi đi tới vuốt ve một lúc mới yên tĩnh lại. Triệu Thừa Hoài xua ngựa xát vỏ, Triệu Chí Văn ở bên cạnh đảo hạt thóc, sau đó đem gạo đã tách vỏ gom ra rót vào bên trong cối đá, từ Nghiêm Lộ khí lực lớn cầm cái vồ gỗ giã gạo —— khí lực nàng lớn, việc tốn sức này nàng làm là thích hợp nhất.

Mà Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, thì lại phụ trách đem chỗ gạo Nghiêm Lộ giã tốt đào ra, rót vào bên trong máy xay gió, cánh quạt rung động đem gạo cùng cám phân ra, cám bị thổi đi, còn gạo mới sẽ từ một lỗ hổng khác rơi ra ngoài, trực tiếp lọt vào trong túi gạo Nghiêm Phi hứng ở cửa ra, lọc gạo lặp lại như vậy mấy lần cũng rất sạch sẽ.

Chờ đem tất cả gạo đều tách trấu ra, thì sẽ quét dọn vỏ thóc cùng cám mang về nhà.

Trình tự xay bột ngô thì đơn giản hơn nhiều, muốn đem ngô xay đến rất nhỏ chỉ cần tốn nhiều thời gian một chút là được.

Lúc trước Cảnh Lâm trở về, Triệu Thừa Hoài cho Cảnh Lâm 20 cân gạo cậu còn chưa ăn xong, bởi vì cậu cất giữ tốt, trong quá trình còn thừa dịp mấy ngày nắng to mang ra phơi, vì thế không xuất hiện mọt gạo. Có điều Triệu Thừa Hoài vẫn như cũ cho cậu 20 cân, bảo cậu lấy về mà cất. (http://baonghean.vn/xa-hoi/201611/dung-cu-nha-nong-mot-thoi-de-nho-2754573/)

Còn bột ngô xay ra, Triệu Thừa Hoài lấy ra một nửa cho Nghiêm Phi, bảo y mang về.

Nghiêm Phi từ chối, nói: "Nhà cháu cũng có." Lúc đó nhà y ở những thôn phụ cận thu trở về ngô mấy gia đình trồng sớm, hạt ngô hay bột ngô trong nhà đều mang về tích trữ, dù sao vật này chống đói.

Triệu Thừa Hoài không cho y từ chối, nói: "Thế nào cũng phải nếm thử thứ mới mẻ chứ, ngày hôm nay cháu đã mất rất nhiều công sức làm việc."

"Vậy cháu sẽ không khách khí nữa." Nghiêm Phi đành nhận.

"Được rồi, cháu đi về trước đem ngựa an bài tốt đi." Triệu Thừa Hoài nói, "Đợi lát nữa cùng Lộ Lộ sang đây, cô Ngọc của cháu nướng bánh ngô cho các cháu ăn."

"Vậy hai chúng cháu trước phải cảm ơn chú Triệu cùng cô Ngọc rồi."

Ăn xong cơm trưa, Triệu Thừa Hoài đi xuống ruộng nhìn một chút, Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn đều đi cùng ông.

Triệu Thừa Hoài đi qua vài khối đất nhà mình kiểm tra, cũng nhìn ruộng nhà người khác, lông mày càng nhăn càng chặt. Hai anh em Mã Nhân Thiện ở trong ruộng nhìn thấy Triệu Thừa Hoài, liền đi tới đây hỏi ông: "Nhà chú thế nào?"

Triệu Thừa Hoài lắc đầu: "Không ổn, cầm trong tay rất nhẹ, một cây lúa trên bông hạt lép chiếm hơn nửa." Hạt lép chính là thóc chỉ có vỏ không có gạo, chỉ là cái xác không có nhân, bình thường lúa chín, hạt thóc sẽ phình ra, nhưng hạt lép, bên trong lại trống rỗng. Hạt lép sẽ làm ảnh hưởng tới sản lượng lúa nước, càng nhiều hạt lép sản lượng càng thấp.

Mã Nhân Thiện thở dài: "Cơ hồ tất cả hạt thóc mọi gia đình trong thôn tôi đã nhìn qua rồi, đều là bộ dáng này, còn có mười mấy ngày nữa là đến thời điểm thu hoạch, lúa nước như vậy, không biết một mẫu có thể thu hồi được bao nhiêu."

Mấy người Cảnh Lâm nơi này trồng chính là lúa vụ giữa, bình thường thời gian thu gặt đều tại đầu thu, là khoảng thời gian cuối tháng tám trung tuần tháng chín hàng năm. Mắt thấy mọi người lúc trước còn vui mừng lúa nước không chịu ảnh hưởng, hóa ra lại biểu thị ở điểm này.

Hơn nữa, năm ngoái trong thôn vừa đến vụ thu hoạch, sẽ có máy thu gặt vào trong thôn, thôn dân phải làm cũng chỉ là dùng xe đem hạt thóc đẩy về nhà phơi khô là được. Thế nhưng năm nay, gặt lúa phải dựa vào sức người, tuốt thóc cũng thế, hai việc này làm cùng một lúc, chờ tới khi đem hết thảy ruộng lúa gặt sạch sẽ, người phỏng chừng cũng có thể gầy chừng mười cân.

Mọi người tâm tư nặng nề về nhà, Triệu Chí Văn đem cái bồ đập lúa mang ra lau chùi tro bụi, đây là dụng cụ dùng để tuốt hạt thời điểm thu gặt, thuần túy là việc tốn sức, so với gặt lúacòn mệt mỏi hơn. Sau đó Triệu Thừa Hoài cùng thương lượng với người thân, trong nhà nhiều mẫu ruộng trồng lúa nước như vậy, chỉ dựa vào vài người bọn cậu đi thu hoạch khẳng định không thực tế chút nào, phải mời người đến hỗ trợ. Mời người khẳng định phải trả công, thế nhưng tiền tại hiện tại đã vô dụng, vậy thì phải đưa đồ vật thay thế. Lấy đồ vật gì để thay thế, lại nên dùng bao nhiêu để thay thế, đây đều là vấn đề cần suy nghĩ.

Chu Ngọc nói: "Liềm trong nhà chỉ có một cái cũ thôi." Cái này cũng là vì nàng lúc trước đi cắt cỏ cho lợn mà bới từ trong góc ra, mài sơ qua dùng tạm, nhưng sử dụng nó để cắt lúa cắt thóc là khẳng định không được.

"Ngày mai cháu cùng Chí Văn đi ra bên ngoài hỏi một chút giá cả lương thực trên thị trường hiện giờ vậy." Cảnh Lâm nói, sau lần trước bọn cậu trở về từ thị trấn Hoàng Đài, đã rất lâu rồi chưa đi ra ngoài, hết thảy tin tức nghe được đều bởi những người trong thôn từ bên ngoài trở về nói cho, như vậy không tốt.

"Được, thuận tiện lại đi nhà thợ rèn họ Lưu bên thôn Xóa Hà xem sao, nhà hắn hẳn có bán liềm." Thợ rèn Lưu cũng là người thợ đã rèn cái rìu cho Nghiêm Lộ, gia đình hắn làm rất nhiều loại dụng cụ, như cái cuốc, dao thái, nồi, còn có các loại dao liềm.

"Quá tốt."

Chuyện này đương nhiên không quên thông báo cho hai anh em Nghiêm Phi. Ngày mai muốn đi mua liềm, khẳng định trao đổi bằng đồ vật, thời điểm đi phải mang theo lương thực, hơn nữa chỉ hai người đi đường cũng không an toàn, cộng thêm gia đình Nghiêm Phi cũng không có những công cụ này đi, sau này những thứ đồ đó hẳn càng ngày càng khan hiếm, vì thế lần này đám Cảnh Lâm đi dự định mua nhiều một chút về.

Ngày hôm sau, Triệu Thừa Hoài đựng 50 cân tiểu mạch vào túi, chia làm hai phần phân biệt cho Cảnh Lâm và Triệu Chí Văn, Cảnh Lâm còn đột nhiên nảy lên ý tưởng mà đi nhổ cải thảo cho vào trong gùi đeo trên lưng. Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ cũng mỗi người cõng hơn hai mươi cân.

Thôn Xóa Hà nằm ở đối diện thôn họ Tạ, phòng ở trong thôn đều được xây dựa vào bên sông, địa thế cũng không quá cao, ngược lại thời điểm mưa to hằng năm, người ở gần bờ sông đều phải lo lắng nước sông dâng cao lên, tuy không ngập đến nhà, nhưng ruộng đất những chỗ trũng ít nhiều sẽ bị ngâm một ít.

Đi thôn Xóa Hà không cần phải trải qua thôn họ Tạ, đi qua một cây cầu phía bên trái cửa thôn bọn họ lại trải qua một mảnh đất ruộng là có thể tiến vào phạm vi thôn Xóa Hà. Nhà thợ rèn họ Lưu là một trong ba nhà nằm đầu tiên thôn Xóa Hà, ở cửa dựng thẳng một tấm biển, trên đó viết "Tiệm rèn họ Lưu".

Trong nhà thợ rèn Lưu nuôi một con chó, trên phương diện ngoại hình con chó này không có thay đổi gì, tựa hồ không bị biến dị, thế nhưng khi nó nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm, liền đặc biệt hung ác, vẫn hướng bọn cậu sủa một cách hung tợn, mặc dù cái cổ bị xích sắt kéo lại cũng không sợ đau mà xông lên phía trước, mấy người Cảnh Lâm nhìn đều thấy đau thay nó.

Thợ rèn Lưu nghe được động tĩnh đi từ trong nhà ra, hắn nhận ra Triệu Chí Văn và hai anh em Nghiêm Phi, thấy là quen biết, liền quay đầu quát lớn một tiếng, con chó kia lập tức yên tĩnh lại, chỉ là trong cổ họng còn thỉnh thoảng gầm gừ hai tiếng, tựa hồ đang nhắc nhở mấy người Cảnh Lâm nên thành thật một chút, nó bất cứ lúc nào đều đang nhìn chằm chằm bọn cậu.

Tiến vào tiệm rèn, Nghiêm Lộ trước tiên mở miệng: "Con chó này lần trước chúng cháu đến cũng không hung dữ như thế này a."

"Nếm máu rồi." Thợ rèn Lưu nói, "Nửa đêm mấy ngày trước trong thôn xông tới vài tên trộm, chó nhà tôi trực tiếp giằng đứt xích, nếu tôi không đi ra đúng lúc, một tên trong đó sẽ bị cắn chết."

Tất cả mọi người liền hiểu, máu này là chỉ máu người.

Giống với những người tại thành phố rất yêu thích nuôi những loại chó cỡ lớn bị cấm trong khu nhà ở, đối với người bên ngoài xem ra chúng là những con chó đặc biệt hung ác, nhưng ở trong mắt thợ rèn Lưu thì nó vẫn chỉ là con chó nhỏ nghe lời trước kia, thêm công nó bắt được trộm, thợ rèn Lưu càng tình nguyện nuôi nó, tuy rằng ăn nhiều gấp hai trước.

"Hiện tại đã có người bắt đầu đi trộm cắp sao?" Triệu Chí Văn hỏi, vấn đề trị an xung quanh thôn bọn hắn luôn rất hài lòng, đã nhiều năm chưa từng xảy ra chuyện nhà ai bị trộm cắp thứ gì cả.

Thợ rèn Lưu lắc đầu: "Không có đồ ăn, không có cái gì dùng, thì chẳng đi trộm thì sao. Các cháu mua gì? Thấy mấy đứa lưng đeo lương thực liền khẳng định đã biết tiền không có tác dụng gì rồi."

"Chúng cháu mua liềm, chỉ là không biết mấy thứ kia bán như thế nào." Nghiêm Phi nói.

Thợ rèn Lưu không trả lời y vội, mà đối với Cảnh Lâm hất hất cằm, "Đem đồ ăn trong gùi của cháu buông xuống cho chú xem một chút."

Cải thảo trưởng thành trong Tụ Linh trận, sau khi bị nhổ ra một thời gian dài vẫn còn rất mới mẻ, hơn nữa trước khi đi Cảnh Lâm còn cố ý vẩy nước lên trên lá rau, nên lúc này chưa bị héo rũ, nhìn qua vẫn rất mọng nước.

Thợ rèn Lưu lật sơ qua một chút, hỏi Cảnh Lâm: "Có thể ăn sao?"

"Có thể." Cảnh Lâm trực tiếp ngắt một khối lá xuống, lại bẻ đôi ra thành hai khối nhỏ, một chính mình ăn một đưa cho thợ rèn Lưu, "Chú có thể nếm thử mùi vị."

Thợ rèn Lưu đem lá rau bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó gật gù: "Hương vị không tồi, bán thế nào?"

Cảnh Lâm ăn ngay nói thật: "Thứ này là lần đầu tiên bán, xem giá cả lương thực trên thị trường mà định giá."

Thợ rèn Lưu đem mấy người đưa tới một góc gian nhà, chỉ vào một loạt liềm chuôi dài trên giá, nói: "Đều là người quen gần đây, tôi làm ăn cũng chưa bao giờ lừa gạt người. Loại liềm này 15 khối một cái, theo trước đây, các cháu mang tiểu mạch đến một cái phải mất 15 cân mới được. Bất quá bây giờ lương thực bên ngoài rất đắt, hôm qua mới có người dùng lúa mì đổi đồ vật từ chỗ tôi về, một cái liềm mất hai cân tiểu mạch. Có điều trong nhà tôi không thiếu lúa mì để ăn, cháu đem tất cả rau trong gùi đều lưu lại, tôi cho cháu mười cái liềm, thế nào?"

Rau trong gùi Cảnh Lâm ít cũng nặng mười cân, một cân đổi một cái liềm, đối với đám Cảnh Lâm mà nói là tuyệt đối có lời. Có điều rau dưa so với lúa mì no bụng còn đắt hơn, xem ra phần lớn rau dưa sau khi biến dị bởi vì mùi vị khó ăn nên cũng mang đến ảnh hưởng rất lớn cho mọi người.

Cũng là đám Cảnh Lâm sơ sót vấn đề này, trong thôn bọn cậu có thể ăn rau dưa mới mẻ, cũng chỉ có ba nhà bọn cậu mà thôi, những gia đình khác nào có ai không phải dưa muối thì cũng chính là rau trộn giấm hoặc rau khô cơ chứ, đã có rất nhiều người thời gian lâu rồi không được ăn đến một lá rau dưa mới mẻ rồi.

Tình huống trong hôn thợ rèn Lưu cũng đều như vậy, rau dưa trong vườn rau đều trở nên rất khó ăn, mà ăn ngon đều không mọc nữa. Mỗi ngày ăn không được thịt thì đành thôi, nhưng không có rau dưa thì không chịu nổi, người nhà của thợ rèn Lưu đã liên tục táo bón mấy ngày nay rồi, phải ăn chút rau dưa mới mẻ cải thiện chút.

Cuối cùng Cảnh Lâm dùng cải thảo đổi mười cái liềm, còn dùng 50 cân tiểu mạch đổi thêm mười liềm nữa, hai dao thái, một dao đốn củi. Nghiêm Phi thì đổi hai cái dao thái, một dao đốn củi, chừng mười cái liềm.

Rời khỏi nhà thợ rèn Lưu, mấy người cõng một gùi đầy trở về. Lúc đi, thợ rèn Lưu còn hỏi trong nhà Cảnh Lâm có còn cải thảo hay không, trồng kiểu gì, trong thôn bọn hắn cũng có người trồng cải thảo những không đạt được mùi vị như thế. Cảnh Lâm đương nhiên không thể ăn ngay nói thật với hắn, chỉ nói trồng đại ở chỗ đó chẳng ai quản, nó liền trưởng thành như vậy, trong nhà không còn nhiều lắm nên giữ lại chính mình ăn.

Thợ rèn Lưu chỉ có thể thôi, đặc biệt tiếc nuối. Cải thảo này ăn sống cũng không chát, mùi vị thật không tồi.

Trở lại thôn, vừa vặn gặp gỡ những người khác, nhìn thấy đám Cảnh Lâm đi đổi liềm trở về, cũng mới nhớ tới chính mình nên chuẩn bị những thứ đồ này. Sau đó hỏi liềm dao bán như thế nào, Cảnh Lâm nói với hắn hai cân lúa mì đổi một cái liềm, sắc mặt người kia nhất thời có chút không tốt. Hắn là một trong những người mới trở về từ bên ngoài, chịu đựng qua cảnh đói bụng, vì thế rất coi trọng lương thực, nghe nói muốn dùng lương thực mới đổi được, thì có điểm không nỡ.

Nhưng dù có không nỡ cũng không thể không đi đổi, Cảnh Lâm nhắc nhở những cái liềm nhà thợ rèn Lưu đã không còn nhiều lắm, phải mau đi đổi thôi, người trong những thôn khác cũng sẽ đi đổi.

Người kia cũng không dám do dự nữa, nếu chậm trễ một chút thôi lại không đổi tới thì không biết đi đâu có thể mua được nữa, đến lúc trong nhà thu hoạch lương thực không có công cụ lẽ nào dùng tay nhổ sao? Thợ rèn Lưu tốt xấu có quen biết, mua chỗ người khác chắc chắn không có giá cả tiện nghi như chỗ của hắn.

Liền mau chóng đi thông tri cho vài người quen biết, cùng hẹn tốt cầm lương thực vũ khí rồi ra thôn.

Chuyến đi này cũng không tốn nhiều thời gian, lúc mấy người Cảnh Lâm về đến nhà vẫn còn khá sớm. Triệu Thừa Hoài nói muốn đi chặt tre, đan mấy cái sọt dùng lúc thu hoạch lương thực, vừa vặn thử xem mấy cái dao bổ củi mới đổi về.

Lão nông trong thôn tầm tuổi như Triệu Thừa Hoài, cơ bản đều sẽ có tay nghề đan mấy cái đồ vật bằng mây tre, ngày hè quạt nan quạt gió, rổ rá dùng để đựng thức ăn khi rửa ráy, hót rác dùng khi quét dọn, gùi, sọt, thúng dùng đòn gánh, các loại đồ đựng tương tự như vậy, cũng có thể lấy tre đan thành.

Rừng tre trong thôn nằm ở nơi gần núi nhất, mỗi gia đình đều có một mảnh tre nhỏ thuộc về mình, Triệu Thừa Hoài chặt mười mấy cây tre khá là thích hợp kéo về, không chỉ đan cho nhà mình, còn muốn chuẩn bị cho gia đình Nghiêm Phi nữa. Thời điểm Nghiêm Nhuệ Phong biết Triệu Thừa Hoài muốn đan sọt đã nói trước với ông rồi, cũng chuẩn bị mấy cái hộ nhà bọn họ, nhà bọn họ dù sao chưa từng trồng trọt lương thực, rất nhiều nông cụ đều không có. Mà Triệu Thừa Hoài đan sọt giúp ông, thời điểm thu hoạch vụ thu sẽ mang theo con trai con gái đến giúp một tay, còn Chu Phỉ Phỉ, Nghiêm Nhuệ Phong vẫn luôn đau lão bà nhà mình, việc nặng nhọc trong nhà có mình và hai đứa con bận rộn là đủ rồi.

Mỗi người một tay kéo cây tre ở hai bên trở lại, sau khi ở trong sân đem tất cả thân cây cạo nhẵn, Triệu Thừa Hoài liền bắt đầu bận việc.

Đan sọt là một công việc cần kỹ thuật, một cái sọt đan đến chặt chẽ vững chắc, có thể sử dụng được thật nhiều năm. Triệu Thừa Hoài liền bận rộn thật nhiều ngày, đến khi trong thôn đã có người bắt đầu thu hoạch gạo, mới đem tất cả các sọt đan tốt.

Rất nhanh, gia đình họ Triệu cũng gia nhập hàng ngũ thu hoạch vụ thu.

Cắt lúa giao cho Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, còn có Triệu Chí Văn nữa, Nghiêm Lộ khí lực càng lúc càng lớn và Triệu Thừa Hoài thì phụ trách đem lúa đã gặt tốt dùng lực lớn đập lên trên vách bồ đập lúa để tuốt hạt thóc, Nghiêm Nhuệ Phong thì đem hạt thóc cho vào trong túi, chuyển tới trên ván đẩy gỗ dùng ngựa kéo về sân, Chu Phỉ Phỉ phụ trách đem hạt thóc trải ra phơi, Chu ngọc ở trong phòng bếp bận việc làm bữa trưa cho ba nhà.

Bởi vì khí lực lớn, nên một bó lúa Nghiêm Lộ chỉ cần đập hai lần là có thể đem hạt thóc đều tách ra, tốc độ nhanh đến mức ba người Cảnh Lâm không đáp ứng kịp. Đám Cảnh Lâm còn đỡ rồi đấy, buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ đều tu luyện một hồi, rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau lại tu luyện lần nữa, tinh thần mỗi ngày đều rất dồi dào, thể năng qua mỗi ngày dưới sự rèn luyện đánh đối kháng và linh khí cọ rửa không gián đoạn càng ngày càng tốt hơn, tuy rằng rất bận, vẫn luôn khom lưng, nhưng không cảm thấy mệt.

Triệu Thừa Hoài thì không được, dù sao đã có tuổi, mấy người suy xét đến chuyện để ông gặt lúa khom lưng đối với ông không ổn, nhưng mặc dù vậy, vẫn luôn sử dụng lực lớn cũng vô cùng mệt mỏi, vì vậy Nghiêm Lộ liền vung tay lên, để Triệu Thừa Hoài đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, một mình nàng là được rồi, chờ tới lúc nàng không làm được nữa thì đến hỗ trợ là ổn.

Hành động này khiến ba tên thanh niên to xác cực kỳ xấu hổ, một em gái gánh vác công việc tương đương với ba thằng đàn ông, kể cả nguyên nhân lớn là do khí lực của nàng, nhưng cũng làm cho mấy người cảm thấy hổ thẹn. Đặc biệt những thôn dân khác đi qua ruộng nhà bọn cậu, khi nhìn thấy Triệu Thừa Hoài ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, để một cô nương xinh đẹp ở chỗ đó mồ hôi rơi như mưa, đều sẽ mở miệng chế nhạo vài câu, có điều đều bao hàm thiện ý hoặc ước ao, bởi vì khí lực Nghiêm Lộ rất lớn, cơ hồ tất cả người trong thôn đã biết đến.

Gia đình họ Triệu qua lại thân thiết với gia đình họ Nghiêm, người trong thôn cũng biết, đại khái đã biết ý tứ của hai nhà, từ trước nhà ai có cô vợ xinh đẹp như Nghiêm Lộ, đều rất được hâm mộ rồi, huống chi cô vợ này còn có khí lực lớn nữa chứ, lại còn là một người có tay nghề tốt, mọi người đều vô cùng ao ước vận may của nhà họ Triệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui