Vẻn vẹn chỉ với thứ sát khí yên ả trên người của Diễm Quân Ly kia, liền đủ để cho Chung Hư Lữ cấp thấp hơn so với Diễm Quân Ly sợ tới mức mỗi khúc xương đều run lên, có loại uy áp không nhìn ra được đang tràn ra từ trên người y.
Mạn Địch rơi từ trên tay Chung Hư Lữ xuống, tiếng vang do nó rơi xuống đất khiến Chung Hư Lữ run rẩy lên, trước tiên che lỗ tai mình lại xoay người bỏ chạy, hắn tuyệt đối không thể để Diễm Quân Ly không chế hắn được, thậm chí ngay cả Mạn Địch rơi trên đất cũng không thể chiến thắng bản năng muốn sống của hắn.
Mạn Địch mặc dù có năng lực có thể ức chế dị năng của Diễm Quân Ly, nhưng nó cần ở dưới một thời gian dài mới có hiệu quả, lúc này mới nghe có một lần làm sao có hiệu quả chứ.
Ở phía trước cửa Trung tâm bách hóa Diễm thị đang lan tràn vô số rễ cây, tang thi đã sớm không biết bị đánh tới đâu rồi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Diễm Quân Ly đó là: Thương Viêm buông xuôi hai tay, bị bóp lấy cổ treo ở trên không, cứ như đã không còn chút sự sống nào vậy.
Diễm Quân Ly hơi hơi trợn to mắt, môi không khỏi run run lên, máu toàn thân giống như là bị đông lại, cảnh tượng phía trước đánh sâu vào vào lý trí của y, sau đó y giống như là một đứa nhỏ không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà nhìn vào Thương Viêm.
Tuy y biết Thương Viêm không sao cả, chỉ với con bướm xung quanh cũng biết ngay là Thương Viêm không sao… đúng không?
Không thèm nhìn Chung Hư Lữ đang chạy trốn và Liên Hoa trên mặt đất đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân sau khi nhìn thấy y, Diễm Quân Ly xông đến trước mặt Thương Viêm, chỉ là tay y còn chưa kịp chạm đến cái rễ cây bởi vì không còn tiếng sáo mà ngừng lại kia, thì có một Bàn tay hành động trước y một bước nắm lấy rễ cây kéo một cái.
Ý thức của Thương Viêm từ từ hồi phục lại, cậu còn chưa biết rõ trong nháy mắt mình ngất xỉu kia đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết là rễ cây đã không còn tăng thêm sức lực nữa, bất quá cho dù lúc này có tăng thêm thì cũng chả sao cả.
Móng tay của Thương Viêm bấm vào rễ cây, hơi hơi dùng sức thì rễ cây đã rời khỏi cổ cậu.
Tiếp theo, ngay khi cậu rơi xuống đất thì lập tức đâm sầm vào một vòng tay quen thuộc, trong lòng Thương Viêm vui sướng, bất quá cùng với yên tâm thì còn có thêm một loại dự cảm không tốt.
Sau khi tầm mắt mang theo vui sướng và sợ hãi của Diễm Quân Ly lướt qua toàn thân Thương Viêm xong, rồi nhìn chằm chằm vào chiếc cổ không còn chút dấu vết nào kia, người trong lồng ngực hoàn toàn không có việc gì.
Sau khi nhận ra điều đó thì lồng ngực đau âm ỉ đã truyền tới tiếng đập mỏng manh, máu bị đông lại cuối cùng cũng bắt đầu chảy xuôi.
Thương Viêm nhìn về phía cơ thể của Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly cũng không phải chỉ với từ thảm hại là có thể hình dung được, tay của Thương Viêm ở trong lòng ngực của Diễm Quân Ly, chỉ cần tùy ý di chuyển thì có thể cảm nhận được thứ xúc cảm dính sềnh sệch kia, mùi tanh gay gắt lượn quanh đầu mũi.
Sắc mặt Thương Viêm trầm xuống, giữa trán nhăn lại, đang định ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt của Diễm Quân Ly, nhưng còn chưa có kịp thấy rõ thì miệng đã bị chặn lại, không biết là có phải do đầu lưỡi của Diễm Quân Ly trở nên vụng về hay không mà cùng lúc còn có cả vị máu.
Thương Viêm lập tức bị bao quanh bởi hơi thở quen thuộc, tay tự có ý thức ôm lấy cổ của Diễm Quân Ly, nhưng mà ngay khi tay của Thương Viêm đụng đến nơi cổ họng thì có thể song song cảm nhận được cơ thể của Diễm Quân Ly hơi khựng lại.
Con ngươi của Thương Viêm hơi co rút, cổ họng của BOSS bị thương sao?
Thương Viêm muốn đẩy Diễm Quân Ly ra để kiểm tra vết thương nhưng Diễm Quân Ly lại gắt gao khóa chặt Thương Viêm lại trong ngực, cánh tay kia bởi vì sợ hãi mà vẫn còn đang run lên.
Thương Viêm chỉ có thể thở dài một tiếng, ánh mắt hoàn toàn mềm mại xuống, cảm giác ướt át nơi hốc mắt khiến Thương Viêm cảm thấy cái mũi rất chua xót.
Ngoài miệng nhẹ nhàng trấn an trái tim che giấu bất an của Diễm Quân Ly, tay thì mang chút đau lòng và dịu dàng mà xoa lên vết thương trên cổ họng Diễm Quân Ly, con bướm màu bạc trên đầu ngón tay lượn vòng như ánh trăng tiến vào miệng vết thương của y, mấy con bướm còn đang bay lượn chung quanh cũng vội vàng tiến vào thân thể của Diễm Quân Ly.
Liên Hoa nhìn vào hai người hôn nhau cứ như trong ảo cảnh, khóe miệng kéo lên một chút tự giễu và không cam tâm.
Thảo nào Diễm Quân Ly hoàn toàn không thèm để ý đến tay mình, thậm chí ngay cả cổ họng có liên quan đến dị năng của mình y cũng có thể không thèm quan tâm đến.
Mạn Địch đang ở trước mặt cô, cô biết là dị tượng của rễ cây xung quanh mình chắc chắn là do thứ này làm ra, nhưng cô cũng sẽ không nhờ vào việc này mà chạy trốn được đâu.
Nước mắt rơi xuống hai má, Liên Hoa hơi ngạc nhiên, hóa ra là tang thi cấp 5 cũng có thể rơi nước mắt.
Cô sẽ xong như vậy hay sao? Liên Hoa nghĩ tới năng lực của Diễm Quân Ly trước đó thì lập tức liền tuyệt vọng, nước mắt cuồn cuộn rơi khiến tầm nhìn bị mờ đi.
Không, sẽ không đâu.
Mi còn phải báo thù nữa, mi còn có thể làm được, còn có thể làm được mà! Cô - Liên Hoa sẽ không cứ quên đi như thế!
Liên Hoa thừ người ra một cách khó hiểu, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi đang dần dần biến mất, tiếp theo liền bị một cổ quyết tâm và hận ý không biết đến từ nơi đâu tấn công vào ý chí và chủ ý của cô ta.
Sự hung ác lan tràn khắp trong lòng, Liên Hoa thừa cơ hội hai người đều không có chú ý tới nơi này, một ngụm cắn lấy Mạn Địch qua, Liên Hoa cố gắng khống chế động tác của bản thân cẩn thận đem Mạn Địch cắn một góc nhỏ rồi ngậm vào miệng, sau đó vẫn duy trì im lặng.
Dị năng của cô ta lúc này cũng không phải trị liệu nữa mà là phục hồi, năng lực khôi phục hết thảy vật chất lại như cũ, còn về phần tang thi cấp 4 là cô ta có thể khôi phục được bao nhiêu thì phải xem ý trời rồi….
Diễm Quân Ly cuối cùng cũng thả lỏng miệng của Thương Viêm ra, con bướm chung quanh đã sớm biến mất hết, vết thương của Diễm Quân Ly cũng đã được chữa khỏi toàn bộ.
Nhưng Thương Viêm vẫn không yên tâm mà đặt tay lên người Diễm Quân Ly để cho con bướm tiến vào trong cơ thể Diễm Quân Ly.
Diễm Quân Ly và Thương Viêm bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đã phẳng lặng lại của Diễm Quân Ly tràn đầy đau lòng và cưng chiều khiến trái tim Thương Viêm bị tan ra đến không còn hình dạng, thật sự muốn cứ được nhìn như vậy cho tới vĩnh viễn mà.
“Không cần làm anh sợ như vậy nữa được không?” Trong giọng nói của Diễm Quân Ly mang theo chút khẩn cầu nhè nhẹ, nỗi đau lan ra trong ánh mắt, Diễm Quân Ly lúc này yếu ớt đến mức làm cho Thương Viêm phải giật mình, cùng lúc đó cái trái tim đã không còn ổn định kia của cậu cũng bắt đầu hoàn toàn không còn khống chế được nữa, thứ gì đó đang tràn ra dưới đáy lòng đã nở hoa rồi.
“Xin lỗi” Thương Viêm hiểu được lần này là cậu đã khiến Diễm Quân Ly phải sợ hãi nên rất nghiêm túc mà gật gật đầu, tuy lần sau cậu có thể còn làm như thế nữa nhưng ít ra cũng biết rằng phải tránh Diễm Quân Ly đi mới được.
Diễm Quân Ly buông Thương Viêm ra, ánh mắt không chút cảm tình lướt qua Liên Hoa, tiếp theo tay của Liên Hoa từ từ di chuyển lên, sau đó liền hung hăng cắm vào đầu của bản thân đem hạch tinh quan trọng nhất của tang thi đào ra, chỉ còn chừa lại một gương mặt tràn đầy thù hận mà thôi.
Trong lòng Thương Viêm kinh ngạc, vừa sùng bái lại vừa vui sướng mà nhìn về phía Diễm Quân Ly.
nha! Không quan tâm đến ý thức của chính chủ mà trực tiếp khống chế thân thể của người khác á.
Đó chính là 2 năm sau khi mạt thế BOSS trở thành dị năng giả cấp 8 mới có thể dùng tới đấy, điều này cũng chả trách cổ họng BOSS bị thương mà vẫn còn có thể khiến Liên Hoa thảm đến như vậy.
Bất quá BOSS lúc này là cấp 8 sao? Cấp bậc của cậu quá thấp nên hoàn toàn không nhìn ra được ╮(╯▽╰)╭.
Đối với ánh mắt của Thương Viêm, Diễm Quân Ly chỉ là dịu dàng lại cưng chiều mà cười cười “Còn thừa một con chuột nhỏ nữa, chờ anh”.
Ý cười dịu dàng kia hoàn toàn không còn cái bộ dạng vô tình như vừa rồi, là sự đối đãi đặc biệt chỉ có duy nhất một phần của Thương Viêm mà thôi.
Thương Viêm nhớ tới Chung Hư Lữ thì sắc mặt trở nên rất âm u, nhếch miệng, hơi ngập ngừng rồi gật gật đầu, nếu lúc này có thể đem tên tai họa Chung Hư Lữ này tiêu diệt thì sau này cậu cũng sẽ không căng thằng và bất an như vậy nữa, đương nhiên cậu cũng đồng thời dặn Diễm Quân Ly cẩn thận một chút.
Diễm Quân Ly mỉm cười quay đầu đi, trong ánh mắt sâu lắng không ngừng chớp tắt, ý cười khóe môi nhếch lên đã biến mất, sự bất mãn trong nháy mắt đã đọng lại trên mặt.
Tại sao trước đó lại vô dụng chứ? 一一 “Bảo vệ bản thân cho tốt, bất kể là lúc nào”.
Diễm Quân Ly nào biết được Thương Viêm có nhiều con bài chưa lật như vậy đâu: Không gian - Hệ thống - còn có Bàn tay xám nữa, cái loại công kích này trong mắt Thương Viêm cũng không được xem như là nguy hiểm thì làm sao đến mức bảo vệ được chứ.
Uy áp cấp 8 trải rộng ra khắp nơi, tang thi chung quanh xôn xao một trận rồi vội vàng chạy trối chết, còn Chung Hư Lữ tuy đang vội vã chạy trốn nhưng trong lòng cũng không phải không có nắm chắc.
Nhưng lúc này lại phát ra loại uy áp như thế thì đã biết ngay sự chênh lệch của hắn với Diễm Quân Ly cũng không phải chỉ một chút nữa rồi.
Chung Hư Lữ lảo đảo một cái, trái tim hắn nhảy lên tới tận cổ họng, việc khẩn trương khiến động tác của hắn trở nên cứng ngắc nhưng hắn vẫn không hề dám ngừng lại.
Nhưng mà chuyện xảy ra lại không được như ý mình.
Ngay khi Chung Hư Lữ đang đổ mồ hôi lạnh cố sức bỏ chạy thì chân hắn cư nhiên lại trở nên không thể tự khống chế, hắn chỉ có thể trợn to mắt mà vùng vẫy lung tung một lần lại một lần mà thôi.
Bất kể là ô tô hay là vách tường đều đâm vào một lần, hắn rất muốn dừng lại, cho dù là ở dưới tình trạng không thể đứng yên nhưng với cơ thể dị năng giả cấp 4 của hắn cũng không phải là người thường có thể sánh được.
Vết thương trên người cũng từ loại hành vi này mà ngày càng xuất hiện nhiều hơn, đương nhiên ngoại trừ cơn đau trên người ra thì càng khiến hắn sợ hãi hơn chính là bất luận hắn cố gắng bao nhiêu cũng đều không có cách nào đoạt lại quyền chủ đạo.
Mặt của hắn sợ tới mức trắng bệch như giấy dán cửa sổ, hắn sao có thể không rõ chứ - - chiêu thức cấp 8 của Diễm Quân Ly.
“Chơi vui không?” Chung Hư Lữ vừa mới thoát khỏi khống chế thì quỳ ngay xuống mặt đất dơ bẩn, hai tay chống đất, đỉnh đầu cũng truyền đến giọng nói nghiền ngẫm nhưng lại cực kỳ nguy hiểm của Diễm Quân Ly, cả người hắn bắt đầu không thể ức chế mà run lên.
“Chơi vui không?” Không có được câu trả lời của Chung Hư Lữ nên Diễm Quân Ly lại hỏi một lần nữa.
Ngay khi vừa thấy được cảnh tượng ở phía trước Trung tâm thương mại Diễm thị thì đã biết ngay người này đã làm gì cục cưng nhà y rồi.
“Chơi không vui à, vậy thì chơi trò khác” Vẫn không có được câu trả lời nhưng Diễm Quân Ly cũng không giận, nhíu mày lại nói rất thoải mái cứ như là nói thời tiết hôm nay rất tốt a.
Chung Hư Lữ há miệng phát ra một tiếng kêu sợ hãi khàn khàn, rất khó thở, hắn cảm thấy như có đao đang bổ ngực hắn ra vậy.
Mà sự thực thì Diễm Quân Ly cũng quả là dùng Đọa Thiên cắm một đao ngay ngực Chung Hư Lữ khiến máu tươi chen nhau trào ra.
Diễm Quân Ly nhìn Chung Hư Lữ đang tê liệt trên mặt đất giống như là đang nhìn một con sâu nhỏ, rút Đọa Thiên ra đang định chém thêm một đao.
Nhưng Chung Hư Lữ trước sau vẫn là Chung Hư Lữ, là nhân vật chính của thế giới này đó mà.
Con kim điêu trung thành kia lại bay trở về, hoàn toàn đem nỗi sợ hãi đối với Diễm Quân Ly áp xuống đáy lòng rồi bay thẳng về phía Diễm Quân Ly, móng vuốt sắc nhọn nhắm vào ngay cổ Diễm Quân Ly.
Kim điêu đến từ phía sau Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly hơi hơi quay đầu lại rồi vung tay lên kim điêu lập tức giống như con diều đứt dây mà rơi xuống trước mặt y.
Ngay từ đầu Diễm Quân Ly cũng không có để ý tới con kim điêu này lắm, chỉ là khi y nhìn lại chỗ của Chung Hư Lữ thì phát hiện ra cơ thể của gã nam nhân bị y đâm thủng kia đã biến mất.
Khí tức quanh người Diễm Quân Ly càng tỏa ra đậm đặc hơn, ánh mắt ngay tức khắc trở nên u ám khó phân biệt, cánh tay đang gắt gao nắm chặt, sau khi y thở ra một hơi thật sâu mới không cam lòng mà buông ra.
Từ chuyện của Liên Hoa trước đó y đã xác định được tầm quan trọng của người chết, tuy trái tim đã bị đâm thủng hoàn toàn nhưng cũng không thể bảo đảm rằng trong thời mạt thế kì lạ này thì cái loại vết thương đó không thể cứu sống được.
Diễm Quân Ly nhìn khắp chung quanh, dựa vào sự nhạy cảm của dị năng giả cấp 8 y cũng không phát hiện ra chung quanh y có bóng người nào cả, có cần tìm một lát hay không đây? Diễm Quân Ly đột nhiên hơi do dự, tuy là y cũng không hiểu rõ cho lắm là tại sao phải do dự nữa.
Bỗng nhiên Diễm Quân Ly giật mình một cái, Thương Viêm!
Thương Viêm đem hạch tinh của Liên Hoa thu vào không gian, một Bàn tay thì cầm Mạn Địch, tuy trên Mạn Địch thiếu mất một góc nhỏ nhưng trước đó cậu không có nhìn kỹ nên cũng không biết xảy ra chuyện gì cả, cho dù trước đó không xác định thì Thương Viêm cũng không thể đảm bảo rằng khi Chung Hư Lữ làm rơi nó xuống đất thì có bị hư hao gì hay không.
Bất quá nói lại, cậu lúc này cũng đã dung hợp với Bàn tay xám rồi.
Huyễn ngân hỏa không cần phải nói vẫn là trị liệu mà thôi, hạch tinh để trị liệu cũng là được trừ thẳng ở trong không gian luôn.
Sơ Hàn lại làm cho thân thể cậu mỗi khi cậu muốn thì sẽ trở nên cứng rắn như Sơ Hàn vậy, răng nanh và móng tay cũng biến thành sắc nhọn, Thương Viêm đột nhiên cảm thấy mình giống như biến thành tang thi vậy á.
“Chít chít” Lỗ tai Thương Viêm tuy kém hơn dị năng giả nhưng lại tốt hơn trong số những người bình thường, cậu hình như nghe được dưới đất truyền tới tiếng kêu của con chuột.
Thương Viêm suy nghĩ một lát rồi lại kết hợp với động vật biến dị trước đó, tuy rằng không tin cho lắm nhưng cậu vẫn cảnh giác chung quanh.
Chỉ là cậu còn chưa kịp thấy bộ mặt thật của mấy con chuột đó thì nghe thấy tiếng kêu của chúng lại càng ngày càng xa.
Thương Viêm chớp mắt mấy cái khó hiểu, sao lại thế này?
“Hừ, chạy nhanh đấy” Diễm Quân Ly vẻ mặt đầy lệ khí hiện ra trong tầm nhìn của Thương Viêm, cơ thể căng cứng toàn thân ôm chầm lấy Thương Viêm, hít một hơi thật dài ngay cổ cậu khiến trong mũi mình đều tràn ngập mùi của Thương Viêm, sự lo lắng trong lòng dần dần biến mất đi.
Nhìn ra được tâm tình của Diễm Quân Ly không tốt, Thương Viêm vỗ vỗ sau lưng của Diễm Quân Ly, ngay khi Diễm Quân Ly bình tĩnh lại mới hỏi ra câu mà cậu quan tâm nhất “Tên kia….
đã chết sao?”
“….
không có” Một hồi lâu sau, Diễm Quân Ly đem sát khí trong lòng mình đè xuống rồi mới trả lời câu hỏi của Thương Viêm, đối với Thương Viêm y trước sau vẫn đều luôn đặt ở trong lòng yêu thương.
Nghe thấy lời nói của Diễm Quân Ly, nói không thất vọng là giả nhưng trong lòng cậu cũng đã có chuẩn bị trước rồi, lần này chỉ là thử xem ‘vầng hào quang’ của Chung Hư Lữ mà thôi.
Bất quá, cậu đã đoán được là khi lần sau nghe tới lời đồn về Chung Hư Lữ, thì ở bên cạnh cái tên ‘gián đập không chết’ kia nhất định sẽ xuất hiện thêm một vị hồng nhan tri kỷ và không biết lại thêm bao nhiêu cái Bàn tay vàng nữa đây.
Thương Viêm nghĩ tới tình huống trước đó, Mạn Địch này rất quan trọng nên cho dù là đồ thay thế thì Thương Viêm cũng không muốn Chung Hư Lữ có được.
Hệ thống cũng đã nhớ ra đồ thay thế, trong giọng nói có một chút không cam lòng và sự tức giận đang đè nén.
“Ca, đạp nát thứ này đi” Thương Viêm đẩy Diễm Quân Ly ra, tính khí như trẻ con cực kỳ căm phẫn mà yêu cầu Diễm Quân Ly.
Thế giới này thực sự rất không công bằng đối với BOSS mà.
Diễm Quân Ly không hiểu chuyện gì cả, thứ này hẳn chính là món đồ chơi mà Tiểu Viêm muốn có, bất quá Diễm Quân Ly vẫn luôn tôn trọng với quyết định của Thương Viêm.
Ném ngay Mạn Địch xuống đất, chỉ vẻn vẹn một cước đã khiến Mạn Địch tan nát.
Thương Viêm nhìn xác của Mạn Địch vẫn thấy hơi lo lắng, lấy bật lửa ra đốt cây Mạn Địch được làm bằng gỗ kia để cho nó trở về với cát bụi.
Mà lần này Chung Hư Lữ cũng quả thực không có đạt được đồ vật thay thế nào cả…..