“Anh, em bắt được Tiêu Tận.” Thương Viêm hưng phấn đứng giữa không gian hư vô nói, sau lại đem biện pháp tiêu trừ ký ức giả nói cho Diễm Quân Ly.
Diễm Quân Ly nghe xong nhẹ yên lòng, tuy rằng y giữ bình tĩnh không tồi, nhưng y chẳng hề muốn vì một nữ nhân mà mất đi huynh đệ, tâm tình buồn bực cũng đỡ đi phần nào.
“Anh đi qua tìm em.” Diễm Quân Ly nheo lại hai mắt, trước mặt là Lâm Nhất với thần thái tràn đầy hoảng sợ sau khi nhìn thấy tang thi, Diễm Quân Ly đảo qua phía sau, nhóm dị năng giả với bộ dạng vừa sợ hãi lại chán ghét, đột nhiên nghĩ tới điều gì, gợi lên một mạt ý cười băng lãnh, ánh mắt trầm tựa hồ nước, thong dong mà rời khỏi nơi này, để lại mọi người đang chẳng hiểu cái gì.
“Được.” Thương Viêm nhếch miệng mỉm cười, ra không gian, đúng ngay căn phòng ở Ly Thiên mà cậu rời đi lúc ban đầu.
Cậu sờ sờ cằm nhìn chăm chú vào Tiêu Tận đang nằm trên mặt đất, trực tiếp lấy trong không gian ra một cái bao tải to đem Tiêu Đồng quẳng vào bên trong, nếu cứ như vậy kéo đi có chút bất nhã, ít nhất sẽ làm tổn hại bộ dáng tiêu sái của mình.
“Tiểu Viêm.” Diễm Quân Ly không tiếng động mà từ đằng sau ôm lấy Thương Viêm, Thương Viêm bị dọa giật mình thét lên một tiếng, sắc mặt hơi xấu hổ, sau đó cậu mới phát hiện người đằng sau là ai, không nói hai lời một cái khuỷu tay trực tiếp thụi qua.
“Đừng làm rộn, để anh ôm một cái.” Diễm Quân Ly dễ dàng bắt được tay Thương Viêm, đặt lên bên miệng hôn hôn, xem như cũng thuận tay.
Tiếp theo liền đem cằm đặt trên vai Thương Viêm, bộ dạng u buồn khiến Thương Viêm thiếu chút nữa cho là mình xuất hiện ảo giác.
“… Anh?” Thương Viêm cũng hiểu được trong lòng Diễm Quân Ly không thoải mái , ai xem qua nội dung của 《 Đế Vương Mạt Thế 》 thì biết Diễm Quân Ly rất coi trọng Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, lần này thiếu chút nữa liền bị phản bội, trong lòng BOSS khó tránh khỏi có chút suy sụp.
Thương Viêm đưa tay sờ sờ tóc Diễm Quân Ly an ủi.
“Nếu Tiểu Viêm muốn an ủi anh, dùng nơi này hiệu quả sẽ càng tốt hơn một chút.” Nhận thấy được ý đồ của Thương Viêm, ánh mắt Diễm Quân Ly chợt lóe, lập tức đem mặt trái cảm xúc xóa bỏ.
Trứng thối! Thương Viêm lần thứ hai cắn răng chụp lấy cái tay đang dần dần di chuyển về phía bụng dưới của mình.
“Buông tay.” Thương Viêm bất mãn nói, người này đến rốt cuộc có biết câu xem trường hợp mà làm việc hay không vậy, lực đạo trên tay cậu cũng theo đó tăng lớn thêm, nhưng đối với Diễm Quân Ly mà nói chút công kích ấy của Thương Viêm chỉ sợ tựa như gãi nhột.
“Lần trước không đủ.” Diễm Quân Ly không thuận theo ý Thương Viêm, ngược lại dùng sức vói vào trong quần cậu, khoảng cách hai người bây giờ chỉ còn lại một cái quần lót ngăn cản.
Y và Tiểu Viêm làm chuyện đó tính đi tính lại cũng chỉ có một lần kia, sau này khi đi đường Tiểu Viêm không cho y làm, nhiều lắm đánh mấy lần ‘súng lục’, hiện tại nhớ tới thật sự rất không cam lòng.
“Anh ~” Thương Viêm khẩn cầu bắt lấy tay Diễm Quân Ly, nếu đã uy hiếp không được thì chuyển sang cầu xin tha thứ, Thương Viêm không hổ là một trang tuấn kiệt thức thời, nháy mắt mấy cái nhìn Diễm Quân Ly.
Diễm Quân Ly nhíu mày, vốn cũng chỉ muốn khiêu khích một chút mà thôi, nhưng hiện tại bị Thương Viêm nhìn như vậy ngược lại đã bắt đầu có phản ứng.
Quang mang trong đôi mắt dần trầm xuống, nhưng tựa hồ lại dâng lên ám hỏa, tay cứ thế trực tiếp cùng Tiểu Thương Viêm thân mật va chạm.
Thương Viêm chấn động toàn thân, có một cỗ điện lưu đánh vào chỗ cuối xương sống, mặt bắt đầu nóng lên, thanh minh trong hai mắt dần mơ hồ.
Tay Diễm Quân Ly động đậy khiến cho Thương Viêm cảm thấy hai chân như nhũn ra, bên tai lại vang lên tiếng Diễm Quân Ly cười khẽ, triệt triệt để để khiến mặt Thương Viêm đỏ đến phừng cháy, từng đợt ngượng ngùng khoái cảm đánh úp lại, cũng làm cho Thương Viêm nháy mắt tỉnh táo lại.
“.
.
.
Ưm.
.
.” Trên mặt đất bất thình lình có động tĩnh khiến Thương Viêm khẩn trương lên, lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một “Địch nhân”, liền hung tợn mà nhìn phía Diễm Quân Ly, mặt rất là không vui, muốn y buông mình ra.
Diễm Quân Ly cảm thấy thực mất hứng, trong lòng y, bị Thương Viêm ngăn cản và bị người khác quấy rầy là hai việc hoàn toàn khác nhau, tuy rằng hiện tại Thương Viêm sẽ không cho y làm, nhưng bị quấy nhiễu như vậy y rất dễ muốn giận chó đánh mèo.
“Lần sau tiếp tục.” Diễm Quân Ly ôn nhu mà hôn hôn hai cái má đỏ bừng của Thương Viêm, ngoan ngoãn buông cậu ra, còn có việc chính phải làm.
Thương Viêm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quăng một cước đem Tiêu Tận đá lăn đến bên chân Diễm Quân Ly, sau đó thở phì phì mà rời khỏi phòng, đem Diễm Quân Ly vứt ở phía sau đầu.
Nhưng cũng vì thế mà Thương Viêm không được nhìn thấy Diễm Quân Ly khó có được mà chột dạ, sờ sờ cái mũi cam chịu kéo cái “gói” to theo sát phía sau Thương Viêm.
Rời khỏi cửa chính, vốn dĩ bên Diễm Quân Ly và bên Lâm Nhất nên hết sức căng thẳng, nhưng Diễm Quân Ly lại đột nhiên rời đi, nhóm dị năng giả bắt đầu hoang mang không yên, có không ít dị năng giả muốn chạy trốn, nhưng chờ đến khim bọn họ lùi đến bên ngoài mới phát hiện, bọn họ sớm đã bị tang thi vây quanh, kỳ thật tang thi cấp 3 cũng không hề ít.
Bọn họ từng suy đoán lần này đối phương xem ra là có chuẩn bị, bây giờ trong lòng xác định chắc chắn thôi, bọn họ cũng không dám phát động công kích, ai biết ở trong này còn có bao nhiêu tang thi ẩn nấp, đến lúc đó ngay cả đầu hàng cũng làm không được .
“Anh Lâm à, làm sao bây giờ?” Một dị năng giả đứng bên cạnh ra vẻ bó tay mà hướng Lâm Nhất hỏi, hiện tại xem ra là bị giam lỏng, hơn nữa sinh mệnh còn không có bảo đảm.
Lâm Nhất đương nhiên cũng bối rối, nhưng vì đẳng cấp dị năng mà ở trong này hắn ngược lại so những người khác trấn định hơn nhiều lắm.
Mọi người nghe thấy tiếng nói thì đều sôi nổi chuyển đầu nhìn về phía Lâm Nhất, chuyện lần này là Lâm Nhất khởi xướng, đương nhiên hiện tại làm sao để kết thúc thì trách nhiệm cũng thuộc về Lâm Nhất.
“Làm như thế nào? Đương nhiên là công kích, chờ tên Diễm Quân Ly kia bỏ qua cho chúng ta hay sao?” Lâm Nhất biết Diễm Quân Ly sẽ không bỏ qua cho mình, hắn trộm hướng thân tính vứt một ánh mắt ra hiệu.
Tiếp theo trong thanh âm tràn đầy vẻ căm giận và giựt giây.
Một dị năng giả đứng ra chỉ về hướng hai chị em nhà họ Đoạn đang ngồi bên kia, bộ dạng rõ ràng là ghê tởm họ.
“Muốn công kích thì tự mày đi đi.
Đừng nghĩ bọn tao ngu dốt không biết gì!” Một người vốn là thành viên của Ly Thiên lớn tiếng rống lên, hắn không ngốc, hiện tại nghe thấy ý đồ của Lâm Nhất là đi công kích đàn tang thi kia, một dị năng giả cấp 3 như hắn chẳng khác nào lao ra làm đế lót giầy.
Lại nói, nếu Diễm Quân Ly thật có lòng giết bọn họ thì cũng đành chịu, nhưng hiện tại y không hề động tay, đây chẳng phải nói rõ lên vấn đề hay sao.
Vừa mới im ắng không có thanh âm nào, giờ lại cãi vã khiến cửa trước của Ly Thiên ầm ĩ giống hệt cái chợ.
Đám dị năng giả ai ai cũng kiên trì bảo vệ suy luận của mình, Diễm Quân Ly còn chưa có làm gì, bọn họ đã vung tay lao vào đánh nhau, Đoạn Ái Đoạn Nãi nhìn mà trào phúng không thôi.
“Đều dừng lại.” Thanh âm không lớn, nhưng ẩn bên trong đó uy áp không cho phép kháng cự khiến đám dị năng giả đồng loạt khựng lại, dừng công kích, bộ dạng họ nhất thời hốt hoảng tựa hồ như đoán ra được điều gì.
Đây là mệnh lệnh tuyệt đối sao? Thân thể mình hoàn toàn không thể làm chủ được nữa rồi.
Thương Viêm đi ở đằng trước, Diễm Quân Ly kéo Tiêu Tận đi ở phía sau.
Tiêu Tận bị nhồi trong bao tải, chỉ có cái đầu là lộ ra, cô ả vừa thấy đám tang thi chung quanh thì độ ấm thân thể liền tuột xuống tựa khối băng.
“Viêm ca, Lão Đại.” Thấy Thương Viêm tới, khí tức của Đoạn Ái Đoạn Nãi lập tức thay đổi, dịu ngoan giống như hai con mèo hoa nhỏ.
Thậm chí còn tranh thủ lúc Thương Viêm đến, tỏ vẻ mình thực kích động, mức độ thân cận dành cho cậu còn lớn hơn so với Diễm Quân Ly.
Thương Viêm cười cười, cũng không thu hồi tay, chỉ là bị hai chị em kéo góc tay áo một hồi, lại phát giác ánh mắt của Diễm Quân Ly chứ chằm chằm nhìn vào cánh tay bị nắm của mình, lúc này mới ngượng ngùng rút lại.
Diễm Quân Ly lên tiếng trừ bỏ mệnh lệnh tuyệt đối, phất tay áo ý bảo đám tang thi đều lui ra, tác dụng kinh sợ cũng đả đủ rồi, tin tưởng sau này sẽ không lại có ai dám mom mem vào lãnh địa của y.
Đoạn Ái Đoạn Nãi liếc nhau, tang thi tựa như thuỷ triều mà nhanh chóng rời đi, nửa ngày, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Thấy tang thi lui lại, tất cả dị năng giả đều nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng sau đó cũng nghi hoặc lên, Diễm Quân Ly là muốn làm cái gì?
“Tận Nhi!” Sau khi bị chà qua đạp lại, rốt cục Lâm Nhât cũng có thể đối mặt với Diễm Quân Ly, nhìn thấy kia đúng thật là Tiêu Tận, lập tức khiến sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, “Nếu Đồng Nhi có chuyện gì tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày.”
Tận Nhi? Tận Nhi? Rất quen thuộc.
Thương Viêm mở to ánh mắt nghĩ, cách gọi tên này khiến cậu nghĩ đến một cô vợ của Chung Hư Lữ trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》, Tiêu Tận - là một dị năng giả hệ thôi miên.
Mà Đồng Nhi là nick name do Chung Hư Lữ đặt, cô ta lên sân khấu làm vật hy sinh để đối phó tiểu Boss, hơn nữa tên thật cũng chỉ xuất hiện có một lần, ít nhất trong trong ấn tượng mơ hồ của cậu là như thế này.
Thương Viêm nhếch miệng, nguyên lai vòng vòng chuyển chuyển vẫn là cùng Chung Hư Lữ có liên quan, như vậy trong truyện, Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên trở thành thủ hạ của Chung Hư Lữ cũng không có gì kỳ quái.
Nghĩ như vậy Thương Viêm nhìn về phía Tiêu Tận, ánh mắt càng thêm không tốt, thậm chí chân rất là ‘không cẩn thận’ mà dẫm nát phần thịt non trên tay Tiêu Tận.
Tiêu Tận cắn răng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng mà ngẩng đầu nhìn về phía Thương Viêm, chẳng qua là cô vừa nhấc đầu không chỉ nhìn thấy ánh mắt người chết của Thương Viêm, lại còn phát hiện thêm ánh mắt sắc nhọn dường như hóa thành thực chất của Diễm Quân Ly, lập tức da đầu ong lên, toàn thân không rét mà run.
Thấy Tiêu Tận thống khổ nhưng biểu tình lại nhẫn nại làm trái tim Lâm Nhất muốn nát, nhưng che giấu đau thương trong lòng, đương nhiên còn có hận thù đối với Thương Viêm và Diễm Quân Ly.
Bất quá, lần này Lâm Nhất cái gì cũng đều không có biểu hiện ra ngoài, biểu tình thực nghiêm túc đứng đắn.
Nhìn kỹ Lâm Nhất, Diễm Quân Ly cười nhạo một tiếng, há miệng thở dốc: “Cho cậu một cái lựa chọn, nhóm dị năng giả phía sau cậu, hay là nữ nhân này, tôi chỉ có thể buông tha cho một bên mà thôi.” Diễm Quân Ly đứng ở bên này vừa nói xong, Thương Viêm cũng làm trò trước mặt mọi người, rất không thương hương tiếc ngọc mà giẫm lên chân Tiêu Tận, khí lực lớn đến nỗi khiến Tiêu Tận vốn đang làm bộ làm tịch bi thảm mà thét một tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương, điềm đạm đáng yêu của Tiêu Tận, Lâm Nhất thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Bộ dáng khó xử của Lâm Nhất đều bị Thương Viêm thấy rõ, tròng mắt đảo một vòng, nếu Lâm Nhất quả thật buông bỏ nữ nhân này thì chẳng còn trò gì hay để mà nhìn.
Thương Viêm ngồi xổm xuống trực tiếp xé mở bao tải, mọi người ở đây không biết hành động kia của Thương Viêm vào thời điểm này thì có ý nghĩa gì, chỉ thấy Thương Viêm ngay cả quần áo Tiêu Tận cũng cởi, lộ ra thân thể lung linh nõn nà, sau đó tiếp tục giả dạng lưu manh mà khiêu khích Lâm Nhất.
Lâm Nhất xanh cả mặt, sắc mặt Diễm Quân Ly cũng phát xanh, tuy nhiên trong lòng bất đồng.
Lâm Nhất căng thẳng, nắm tay liên tục run rẩy, nhìn nữ nhân ủy khuất đến không xong, ánh mắt nhìn về phía hắn cầu cứu, hắn liền nhịn không được muốn đem cô ôm chặt vào trong ngực.
Hiện tại Tiêu Tận chỉ mặc đồ lót, gió lạnh cướp đi độ ấm trên thân thể cô.
Trong lòng đã sớm hối hận muốn chết, đồng thời cũng hoảng sợ không thôi, cô không có khả năng thôi miên Diễm Quân Ly, cho nên cô không có biện pháp phản kháng, nhưng nhìn những việc cô làm phía trước mà xem, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho cô, và cơ hội duy nhất thì …
“Nói chuyện phải giữ lời.” Lâm Nhất chỉ có thể nghiêm mặt nhìn chằm chằm Diễm Quân Ly, nghe thấy Lâm Nhất nói, các dị năng giả đều dựng thẳng lỗ tai lên.
“Đương nhiên, tôi muốn giết các người còn không dễ dàng sao?” Hỏi lại với giọng điệu thản nhiên, nhưng không ai biết câu nói nhìn như mây nhạt gió nhẹ kia lại mang theo hàm ý không hề nhỏ.
“… Được, tao chọn Tận Nhi.” Lời này, Lâm Nhất đúng là dán hàm răng mà nói ra, chung quanh các dị năng giả đều mở to ánh mắt, nếu không phải kiêng kị Diễm Quân Ly, Lâm Nhất hiện tại chỉ sợ đã bị tấn công hội đồng.
Tiêu Tận nghe thấy thì phấn khích sắp điên, cô không muốn kết thúc ở đây, người đã thấy qua quá nhiều cái chết thì rất là sợ chết, bởi vì chết là hết.
Đoạn Ái Đoạn Nãi đều đầy mặt khinh thường, Thương Viêm thì vẻ mặt quả nhiên như thế, chỉ có Diễm Quân Ly vẫn bình tĩnh như thường, với y mà nói Lâm Nhất chọn cái gì đều như nhau, chỉ là chọn như vậy sẽ khiến y bớt rất nhiều công sức đi thuần phục đám dị năng giả này.
Mệnh lệnh tuyệt đối đương nhiên có thể làm cho người ta trung thành, nhưng Diễm Quân Ly muốn khi sử dụng người nào đó thì trong lòng họ sẵn sàng làm việc vì y, tự nguyện trung thành và ép buột trung thành có sự khác biệt rất lớn.
Thương Viêm lại cho một cước, Tiêu Đồng bị lăn đến chỗ chân Lâm Nhất, Lâm Nhất cởi áo khoác khoác lên người Tiêu Tận, che giấu sâu đậm oán hận và tràn ngập sát ý,dưới ánh mắt của mọi người mà chật vật đi mất.
Mà ngay lúc Lâm Nhất vừa rời khỏi thì Đoạn Ái Đoạn Nãi cũng biến mất không thấy đâu, về phần là đi làm cái gì không nói cũng biết, Thương Viêm hơi hơi cười trộm.
Hiện tại chỉ còn lại có nhóm dị năng giả và đám người Diễm Quân Ly, không khí phi thường quỷ dị, ai cũng không mở miệng, áp lực khiến người ta ngay cả thở cũng không dám thở ra, mọi người cúi đầu chẳng hề có ý định chạy trốn, tuy rằng tang thi đã không thấy, nhưng ai biết một khi trộm đi sẽ phát sinh chuyện gì.
“Anh, Ly Thiên của chúng ta đang thiếu người, nếu không…” Lời này của Thương Viêm còn chưa dứt, nhưng ý tứ bên trong cũng đã quá rõ ràng, cảm xúc biết ơn mà mọi người giành cho Thương Viêm lập tức bay lên vài chục phần trăm.
“Không cần, có tang thi là đủ rồi, tang thi đều nguyện ý bị hạ mệnh lệnh tuyệt đối, cũng sẽ không phản bội.” Diễm Quân Ly hừ lạnh một tiếng, bất quá sau đó lại thưởng cho Thương Viêm một cái liếc mắt.
Khóe miệng Thương Viêm co rút, cậu biết Diễm Quân Ly muốn cậu làm Bạch Diện, nhưng cậu thật sự không muốn làm cái này, cậu tình nguyện làm Hắc Diện.
[Bạch Diện là đại diện cho hiền lành, còn Hắc Diện là đại diện cho kẻ ác, đại loại thế]
Mọi người tại lúc cực độ khẩn trương đều không có lưu ý đến cuộc đối thoại đầy âm mưu của Thương Viêm và Diễm Quân Ly, Thương Viêm trong lời nói như là vô tình lộ ra tác dụng của tang thi và việc thả tang thi đối với Diễm Quân Ly không có ảnh hưởng.
Chậm rãi, ngay từ đầu không muốn cùng tang thi làm bạn nhưng dị năng giả cũng bắt đầu suy xét tác dụng của tang thi, cứ thế mà nghĩ là có thể dễ dàng nhìn ra dị năng của Diễm Quân Ly có vị trí như thế nào trong mạt thế này, đối với chuyện gia nhập Ly Thiên cũng bắt đầu ngứa tâm.
Về phần cuối cùng lần này Diễm Quân Ly không cần làm lớn chuyện nhưng vẫn chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, Thương Viêm tạm thời không có hứng thú đi làm công tác thống kê, hiện tại cậu chỉ thấy nguy cơ trước mặt .
Ánh trăng nhiễu lòng người, mà tiếng lòng của Diễm Quân Ly bị nhiễu loạn chính là thanh niên mà y đặt dưới thân ah~….