Đối mặt với tình huống này, Thương Viêm chỉ có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, còn trong lòng thì không ngừng cười khổ.
Những chú bướm màu bạc liên tục bay về phía Diễm Quân Ly, hễ y bị thương đến đâu bọn nó lập tức chữa trị ngay tới đó, có Thương Viêm quả thực Diễm Quân Ly cứ như bất tử.
Chung Hư Lữ càng đánh càng mệt, tuy rằng dị năng của gã cấp bậc cao, nhưng cũng không phải vô cùng tận.
Hiện tại bên này gã một thân một mình, không có vú em(*) Chung Hư Lữ chỉ biết cố gắng chống cự.
(*Thuật ngữ game)
Có lúc Chung Hư Lữ dồn sức tung ra một chiêu phạm vi lớn, hòng đánh trúng cả Thương Viêm, ban đầu Diễm Quân Ly cũng lo lắng, nhưng khi y biết Thương Viêm sẽ không có chuyện gì thì an tâm hơn, dồn sức đánh tên Chung Hư Lữ đang có ý định chạy trốn kia.
Diễm Quân Ly nhìn ra Chung Hư Lữ đã bắt đầu mệt mỏi, mà y dưới sự trợ giúp của Thương Viêm, hiện tại tinh thần lại vô cùng sáng láng.
Che giấu tốt cảm xúc, ánh mắt Diễm Quân Ly sắc bén liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chung Hư Lữ, y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Chung Hư Lữ, công kích trên tay lại càng thêm xảo quyệt.
Thương Viêm đứng một bên cũng rất sốt ruột, tuyệt đối không thể buông tha Chung Hư Lữ, ‘Thương Viêm, lần này gã mà không chết, chúng ta sẽ nguy mất’ Hệ thống nói với Thương Viêm, sự nóng nảy trong đó đủ để chứng minh tình huống nghiêm trọng đến cỡ nào.
Nhìn Chung Hư Lữ và Diễm Quân Ly càng đánh càng xa, Thương Viêm khẽ cắn môi sau đó nhảy vào gia nhập cuộc chiến, Diễm Quân Ly thấy hành động của Thương Viêm, không đồng ý mà nhăn nhăn mày, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ muốn mau chóng chấm dứt mọi chuyện.
Diễm Quân Ly không sợ bị thương, tuy nhiên bị sấm sét đánh thì vẫn tê liệt, tạo cơ hội để Chung Hư Lữ tranh thủ lui về phía sau.
Thương Viêm thì lại không để ý nhiều như vậy, trực tiếp tay không ra trận.
Chung Hư Lữ đối với việc Thương Viêm nhảy vào thì có một chút quỷ dị, bất quá khi nhìn thấy thân thủ sắc bén của cậu thì ngộ ra dụng ý đối phương.
Nháy mắt, miệng vết thương trên tay bị Thương Viêm khoét thành một lỗ, gã tái cả mặt, có chút kích động mà lui về phía sau, ai ngờ chân bước hụt một cái, suýt chút nữa thì té ngã trên đất.
Đương nhiên Diễm Quân Ly và Thương Viêm cũng biết nắm lấy cơ hội, thế nhưng lúc này trên đầu vang lên tiếng chim diều hâu gào thét, hai người mau lẹ né tránh công kích, vì thế lại mất đi cơ hội cho Chung Hư Lữ một nhát trí mệnh.
Thương Viêm hốt hoảng, còn Diễm Quân Ly thì lắc mình chém giết đám Biến dị động vật đáng ghét kia.
Chung Hư Lữ cũng bị tình huống đột ngột này làm ngơ ngác, nhưng sau khi gã trông thấy Thương Viêm và Diễm Quân Ly bị bám trụ không rãnh tay đối phó mình thì ngộ ra, đây là cơ hội để gã trốn đi.
Chung Hư Lữ vụt quay lưng chạy nhanh về hướng ngược lại, nháy mắt mặt Diễm Quân Ly trầm sâu hơn nước, Đọa Thiên bị nắm chặt trong tay, bóng dáng Chung Hư Lữ cứ như một bia ngắm to lớn đang chuyển động trước mắt y.
Diễm Quân Ly thấy Thương Viêm không bị đám động vật kia đả thương, cho nên an tâm mà đuổi theo Chung Hư Lữ, tay y phóng mạnh đao lên phía trước, mắt thấy sắp thành công, ai ngờ bị một biến dị động vật nhảy ra quấy nhiễu.
Tiếp theo, càng nhiều động vật lao tới ngăn cản bước chân Diễm Quân Ly và Thương Viêm, Thương Viêm chú ý thấy trên người bọn nó hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có miệng vết thương, lúc này liền hiểu được bọn nó là từ chiến sự bên kia chạy tới, tranh thủ tạo cơ hội cho Chung Hư Lữ chạy trốn.
Thương Viêm thấy thật bất lực, Chung Hư Lữ từng bước từng bước một chạy đi xa, bóng dáng rõ ràng không một chút phòng bị, thế mà tấn công chẳng xong.
Tâm tình Diễm Quân Ly cũng không tốt hơn Thương Viêm bao nhiêu, y kéo Thương Viêm đuổi theo Chung Hư Lữ, nhưng không thể nào đuổi theo được, trơ mắt nhìn gã biến mất, đám biến dị động vật sau khi Chung Hư Lữ chạy thì cũng tản đi.
“Anh, lần này nhất định Chung Hư Lữ phải chết.” Thương Viêm nghiến răng nghiến lợi nói, Chung Hư Lữ bởi vì cấp bậc của Diễm Quân Ly không thể tăng tiến cho nên mới gấp gáp vội vàng đối phó với BOSS, từ đó làm cho Thương Viêm mơ hồ đoán ra được một chuyện.
Có phải cấp bậc của BOSS còn có cơ hội tăng lên?
“Sẽ giết được” Diễm Quân Ly ôm bả vai Thương Viêm, hôn hôn trên đỉnh đầu cậu một chút, tuy rằng sắc mặt cũng không dễ nhìn cho lắm, nhưng ít ra so với Thương Viêm đang lo lắng sốt vó thì có vẻ trấn tĩnh hơn nhiều.
‘Công lược.’ Thương Viêm gác cằm lên vai Diễm Quân Ly, không có bản đồ và tìm kiếm, căn bản không thể dò được chỗ của Chung Hư Lữ, lần này chắc công lược sẽ phát huy công dụng nhỉ?
‘… Ta không biết.’ Công lược nói xong câu đó liền im re, nó cũng không ngờ có một ngày mình lại bó tay chịu thua như vậy.
Bị công lược đả kích, thần kinh đang căng cứng của Thương Viêm đứt cái phựt, nháy mắt mềm oặt trong ngực Diễm Quân Ly, ‘Cái gì gọi là không biết! ?’ Thương Viêm có chút hoảng sợ mà gào thét.
Diễm Quân Ly bị vẻ khác thường của Thương Viêm làm hoảng hốt, trên mặt nảy lên vẻ sốt ruột, y ôm chặt lấy Thương Viêm, nhẹ giọng kêu tên cậu, ý đồ làm cậu bình tĩnh trở lại.
“Anh…” Thương Viêm được tiếng gọi của Diễm Quân Ly kéo về tinh thần, dúi đầu vào ngực Diễm Quân Ly, suy sụp mà cọ cọ, đuổi đi những suy nghĩ tiêu cực trong não.
Đây cũng không phải lần đầu bọn họ để Chung Hư Lữ chạy thoát, tuy nhiên lại là lần đầu tiên hệ thống bị công kích, cũng là lần đầu dị năng của BOSS dị năng bị ngăn cản tăng tiến.
‘Nhanh! Thương Viêm! Cửa hàng kính mắt phía bên tay trái có một cặp kính mắt, nó chính là Bàn tay xám!’ Tiếng nói của hệ thống làm Thương Viêm vụt ngẩng đầu, thanh âm lộ ra sự vui sướng và thúc giục kia khiến Thương Viêm hiểu được nếu Bàn tay xám này bị Thế giới phát hiện sẽ lập tức phá hủy.
Thương Viêm đẩy Diễm Quân Ly ra, ánh mắt quét sang bên trái như đang tìm kiếm cái gì, “Cửa hàng kính mắt ở nơi nào?” Thương Viêm kéo áo Diễm Quân Ly hỏi, tuy rằng Diễm Quân Ly không rõ ràng lắm, nhưng cũng không gây trở ngại cho hành động của y.
Diễm Quân Ly mắt tốt nên lập tức phát hiện ra cái Cửa hàng kính mắt đã bị hư hỏng đến không còn chỗ nào nguyên vẹn kia, y không nói gì mà ôm Thương Viêm chạy sang phía đó.
Thương Viêm như là bắt lấy cọng rơm rạ cứu mạng mà tìm kiếm trong đống hỗn độn, khi nhìn thấy một bộ kính mắt còn nguyên vẹn hoàn hảo không tổn hao gì thì nhanh tay chụp lấy, hệ thống cũng vội vàng ghi nhận nó là Bàn tay xám, nếu như thế thì cho dù Thế giới có phát hiện ra cũng không dễ dàng tiêu trừ được đồ vật trong tay Thương Viêm.
Thương Viêm đem kính mắt đeo lên, trên thấu kính cũng chẳng xuất hiện bản đồ mini nào cả, nhưng khi Thương Viêm nghe hệ thống thuyết minh cách sử dụng xong thì mừng rỡ, nó là dùng để thay thế trình tự tìm kiếm.
Thương Viêm tập trung dò tìm Chung Hư Lữ, trên thấu kính lập tức xuất hiện một mũi tên màu xanh lá cây, Thương Viêm biết chỉ cần đi theo nó là có thể nhìn thấy Chung Hư Lữ.
Thương Viêm không dám chậm trễ, trực tiếp đeo kính kia lên cho Diễm Quân Ly, “Đi theo nó là có thể tìm được Chung Hư Lữ.” Diễm Quân Ly nhăn mày lại, mũi tên xấu xí trên thấu kính làm y không khỏi nghi ngờ, nhưng khi ánh mắt trong suốt của Thương Viêm nhìn y đầy mong đợi thì y không nói gì, vươn tay ôm lấy Thương Viêm chạy theo phía mũi tên chỉ dẫn.
Đồ của Hệ thống, quả nhiên tốt đến dễ sợ.
Tốn không bao lâu thời gian thì đã tìm thấy Chung Hư Lữ ở một nơi bí mật, lúc này gã đang được một dị năng giả hệ trị liệu chữa trị cho, xem ra vận khí không phải đỏ bình thường.
Thấy Thương Viêm và Diễm Quân Ly, Chung Hư Lữ trợn mắt kích động không thôi, nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Gã nắm cô gái dị năng hệ chữa trị đang đứng bên cạnh xô mạnh về phía Thương Viêm, một khuôn mặt xanh mét mang theo sự sợ hãi mà lao sang bọn họ.
Đối với việc này Diễm Quân Ly chỉ lóe một mệnh lệnh trong đầu, cô gái kia liền té nhào xuống mặt đất dưới chân Diễm Quân Ly.
Chung Hư Lữ tranh thủ được thời gian, lại thêm thân thể đã tốt lên một chút, bèn lập tức phát động công kích, kế tiếp lại bước vào vòng tuần hoàn mày đánh tao đỡ.
‘Không thể kéo dài thêm.’ Có thể do vừa rồi Công lược không giúp ích được gì, hiện tại thanh âm của nó rất là mất mát.
Vốn tâm tình Thương Viêm đang rất phiền chán, nay nghe Công lược nói như thế, con ngươi co rụt lại, bên tai hình như vang lên tiếng đánh nhau đằng xa xa, chẳng lẽ là người của Chung Hư Lữ tới?
Thương Viêm khẽ cắn môi, do dự mà nhìn Diễm Quân Ly một cái, Diễm Quân Ly không biết Thương Viêm muốn làm gì, nhưng hiển nhiên Diễm Quân Ly cũng nghe thấy được tiếng bước chân.
Hành động ban nãy của đám biến dị động vật khiến Diễm Quân Ly rất kiêng kị có người đến quấy rầy, bèn nhanh chóng gật gật đầu với Thương Viêm.
Thương Viêm híp mắt lấy từ không gian ra mấy cái bình khí to cỡ một người lớn, mỗi cái đều mở van để khói đặc nhanh chóng xì lan ra.
Diễm Quân Ly và Chung Hư Lữ đều vì hành động của cậu mà thoáng khựng lại, nhưng Thương Viêm sẽ không để Chung Hư Lữ có thêm cơ hội nào nữa, ngay lúc Chung Hư Lữ ngơ ngác thì vụt đâm tới, đương nhiên, cho dù Chung Hư Lữ có xuất thần như thế nào cũng có thể tránh khỏi đột kích của Thương Viêm.
Màu khói rất đậm, chỉ chốc lát sau đã làm mờ đi tầm mắt của mọi người, Chung Hư Lữ không rõ lắm tình huống hiện tại, nhưng xem ra đây là một cơ hội rất tốt để gã chạy trốn.
Dĩ nhiên Thương Viêm sẽ không làm chuyện lợi người hại mình như vậy, tầm mắt mơ hồ cũng không sao, chỉ cần biết mục tiêu ở đâu là được.
Ở một nơi không nhìn thấy rõ thì bước chân sẽ bất giác bước chậm, Chung Hư Lữ cũng sẽ không ngoại lệ.
Diễm Quân Ly vốn mang kính mắt kia không có gỡ ra, cho nên khi mũi tên lớn chỉ thẳng về phía trước mặt, Diễm Quân Ly bỗng chốc hiểu ra ý đồ của Thương Viêm, lập tức không do dự, giơ Đọa Thiên lên vô thanh vô tức bước tới.
Bóng dáng kia dần dần hiện ra trong mắt, Diễm Quân Ly mơ hồ đoán được đó là Chung Hư Lữ, nheo lại con ngươi, trong lòng không khỏi nảy lên một trận kích động, Diễm Quân Ly nhăn mày nhắm ngay vị trí trái tim của Chung Hư Lữ đâm tới.
Nhưng Chung Hư Lữ dường như phát hiện ra, lập tức xoay người đối mặt Diễm Quân Ly, bất quá gã có lui về phía sau cũng không nhanh bằng tốc độ của Diễm Quân Ly, lúc này Chung Hư Lữ vụt bắt lấy một bóng người, chắn trước mũi đao Đọa Thiên.
Con ngươi Diễm Quân Ly co rụt lại, trái tim không ngừng nảy lên, Đọa Thiên cũng theo sự chờ mong của y mà dừng trước người Thương Viêm một chút.
Bất quá, Thương Viêm lom lom nhìn Đọa Thiên chỉ cách mình có vài phân kia, rồi nhớ tới Chung Hư Lữ ở phía sau đang có ý định chạy trốn.
Mấy lần trước khiên đỡ là biến dị động vật, lần này lại là cậu, thế nhưng ...!cậu không muốn như thế.
Hai tay Thương Viêm vụt nắm chặt lấy Đọa Thiên, dưới sự hoảng sợ của Diễm Quân Ly, cậu đâm mạnh vào cơ thể mình sau đó xuyên đến vị trí trái tim của Chung Hư Lữ.
Nháy mắt máu tươi Chung Hư Lữ phun đầy, Diễm Quân Ly lại chẳng thèm đi nhìn xem Chung Hư Lữ có chết hẳn hay chưa, y hốt hoảng rút Đọa Thiên ra khỏi người Thương Viêm, bờ môi khẽ run rẩy, đôi mắt đen thâm thúy lúc này tràn đầy vẻ sợ hãi cùng bi thương.
Miệng vết thương vẫn như trước không hề chảy máu, trên đó đang không ngừng nảy lên những tia sáng bạc, Diễm Quân Ly nhìn nó đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thương Viêm ngã vào ngực Diễm Quân Ly mà thở dốc, khóe mắt liếc nhìn Chung Hư Lữ, phát hiện gã đang nằm trên đất run run rẩy rẩy, tuy rằng biểu tình đau đớn vạn phần, nhưng hiển nhiên là còn chưa chết hẳn.
Cậu khẽ híp mắt, nếu không có thương tích, cậu thật muốn đạp gã hai đạp.
Rõ ràng khi BOSS bắt đầu công kích cậu đã chạy nhanh khỏi nơi này, nhưng ai biết thời khắc BOSS đâm tới lại quỷ dị mà bị bắt lấy.
Thương Viêm chờ vết thương của mình tốt hơn một chút mới liếc nhìn Diễm Quân Ly hừ vài tiếng, nhưng Diễm Quân Ly đang lo lắng lại hoàn toàn không nhìn thấy ý đồ của Thương Viêm, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ không để ý tới.
Diễm Quân Ly thấy trái tim Thương Viêm đang từ từ phục hồi lại như cũ, trong lòng cũng thoáng yên tâm.
Tiếp theo, y cũng phát hiện ra sự khác thường của Thương Viêm, Thương Viêm thương chưa tốt mà chứ ngồi hừ hừ hứ hứ mãi, Diễm Quân Ly cuối cùng cũng hiểu rõ, vụt cầm lên cây súng bắn mấy phát về phía Chung Hư Lữ đã suy yếu không thôi kia.
Lúc Diễm Quân Ly bắn xong mấy phát súng, khói đặc cũng tan, tiếng bước chân cũng từ từ tới gần, Thương Viêm có thể dễ dàng nhìn ra họ là người của Chung Hư Lữ, nhếch miệng khiêu khích nhìn những người đang lững thững chạy tới kia.
Bất quá, Thương Viêm chưa kịp đắc ý được lâu, chợt nghe thấy một thanh âm khiến biểu tình của cậu cứng ngắc như đá.
‘Hệ thống đã bị công kích, trình tự chữa khỏi bị phá hủy.’.