Tống Nam nói, cô gái nhỏ này mấy năm qua không dễ dàng, bảo cậu quan tâm chăm sóc người ta một chút, tốt xấu gì cũng là người trong khu nhà của chúng ta.
Vu Trường Thanh ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nhìn khuôn mặt ôn hòa của Tống Nam.
Dáng vẻ bây giờ của cô chẳng qua cũng là vì có mẹ Vu ở đây nên mới thế, bình thường ở trường học, Tống Nam ngậm thuốc lá, đi ủng quân đội, chỉ hận không thể giẫm chết hết tất cả mọi người dưới chân mới là anh Nam của cậu.
Trong đám trẻ này, Tống Nam là người từ nhỏ đến lớn đã có tiếng trong ngoài không đồng nhất, lúc đánh nhau đều là đánh gần chết mới thôi, chính bản thân cậu nhập ngũ từ năm mười lăm tuổi mà từ trước đến giờ đánh nhau chưa thắng được cô bao giờ.
Nhưng ở trước mặt người lớn, Tống Nam ngoan ngoãn giống như một con mèo con vậy, với bất kỳ ai đều cười ôn hòa.
Vu Trường Thanh nhớ đến lời mẫu hậu đại nhân nhà mình nói, chờ đến sang năm Tống Nghênh lên chức chủ tịch, Tống Nam sẽ đóng vai trò “đệ nhất phu nhân” của thủ trưởng mất vợ.
Hổ mặt cười là từ dùng để hình dung những người như thế, nhưng từ nhỏ Tống Nam đã biết xử lý những chuyện đó, việc riêng của các anh em trong khu đều do một tay Tống Nam xử lý, lúc trước khi cậu đánh nhau với Cửu Trung ở nhà kế bên vào đến đồn công an cũng là Tống Nam đến bảo lãnh, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để cho người lớn trong nhà biết.
Cũng may từ trước đến giờ Tống Nam vẫn luôn bênh vực người nhà, tuy nhiên những người khác trong khu nhà lớn cũng thế, đều nhất trí thể hiện với bên ngoài quân đoàn Hồng Tứ của bọn họ là khu nhà lớn có truyền thống tốt đẹp.
Vu Trường Thanh sùng bái Tống Nam, từ lần đầu tiên đánh nhau đã thua trong tay cô, Tống Nam đã trở thành đại ca của cậu, cho dù vị đại ca này không cùng giới tính với mình đi chăng nữa.
Nhưng nhìn người phụ nữ còn lùn hơn mình nửa cái đầu ở trước mắt, Vu Trường Thanh lại cảm thấy trong lòng mềm mại, có lẽ là vì ở bộ đội quá lâu chưa nhìn thấy phụ nữ cũng nên.
Đối tượng mộng xuân đầu tiên của Vu Trường Thanh là Tống Nam, sau lần đánh nhau kia, cậu càng nhìn Tống Nam thì càng cứ luôn cảm thấy Tống Nam đẹp, lông mày đẹp, môi đẹp, làn da cũng trắng, giờ không trang điểm mà làn da mềm đến mức có thể véo ra nước, xinh đẹp một cách kỳ lạ.
Nghe thấy tiếng di động của Tống Nam vang lên, Vu Trường Thanh cực kỳ cẩn thận nhấn nút nghe, đặt ống nghe điện thoại ở bên tai Tống Nam, dù sao thì bây giờ hai tay anh Nam toàn là bột mì, thật sự không tiện cầm di động.
“A lô, anh Viễn?” Lúc nói chuyện Tống Nam sẽ tự nhiên lộ ra một chút cẩn thận, vì dạo gần đây mối quan hệ giữa Lục Minh Viễn và Tô Khả rất thân thiết nóng bỏng, cũng thật sự cảm tạ Tô Khả đã thu cái tên ăn chơi trác táng này, khiến cho dạo gần đây cô không cần xử lý mấy chuyện đàn bà phụ nữ tào lao thay cho vị đại gia này nữa.
Vu Trường Thanh nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi, vừa rồi trên đó hiển thị hai chữ “đại gia”, cậu vốn đang nghĩ là vị trưởng bối nào đó, không ngờ rằng lại là anh Viễn, bởi vì quân đoàn Hồng Tứ do nhà họ Lục cầm đầu.
Bình thường nếu như nói Vu Trường Thanh là đàn em của Tống Nam, vậy thì Tống Nam tuyệt đối là đàn em của Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn quá ăn chơi trác táng, tất cả mọi phiền phức còn được Tống Nam xử lý sạch sẽ không còn một chút gì, có thể gọi là công cụ mà Lục đại thiếu gia dùng tốt nhất.