Những người khác trong khu nhà lớn đều cảm thấy Tống Nam dường như có thái độ nịnh bợ với Lục Minh Viễn, tuy nhiên cô muốn mưu đồ cái gì thì mọi người cũng không nghĩ ra, nếu như nói cô thích Lục Minh Viễn thì càng không thể, bởi vì mỗi lần Tống Nam xử lý đám phụ nữ của Lục Minh Viễn, cô đều mắng nếu Lục Minh Viễn cứ chơi như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ nát chim.
Tuy rằng nhà họ Lục cao hơn những nhà khác một bậc là thật, nhưng quan hệ phụ thuộc cũng không rõ ràng đến mức cần Tống Nam phải đi nịnh bợ vị đại thiếu gia kia, huống hồ gì trong nhiệm kỳ mới sang năm, ba của Tống Nam cũng sẽ lên làm người đứng đầu, như thế, Tống Nam càng không cần phải nịnh bợ Lục Minh Viễn để làm gì.
Nhưng bọn họ nào biết rằng người mà Tống Nam nịnh bợ chính là nam chính, nhất là khi Lục Minh Xa là nam chính số một được phân nhiều đất diễn nhất trong quyển tiểu thuyết NP cán bộ cao cấp kia.
Tốc độ nói của Lục Minh Viễn ở đầu bên kia cực nhanh, đơn giản khái quát một chút tình hình.
Tô Khả đã bị người ta bắt cóc, đại khái là do người phụ nữ trước đó của hắn gây ra, bảo bên phía Tống Nam bên này giúp đỡ điều tra một chút xem sao.
Mặt khác, hắn cũng đã nhờ cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, bên phía cô bên này phụ trách xử lý sàng lọc những người phụ nữ trước đó để tìm ra được thủ phạm thực sự.
Tống Nam cau mày.
Chuyện này đúng thật là phiền phức.
Cô chờ Lục Minh Viễn cúp điện thoại rồi lập tức đi vào bếp rửa sạch tay, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người.
Vừa mới gọi được hai cuộc, sau khi đã chào hỏi mấy người phụ nữ đó xong, cô cau mày lại, sao mình lại quên mất chứ, đây là cốt truyện gốc của quyển tiểu thuyết này mà!!! Thật là, sống ở thế giới này lâu rồi mà cô đã quên mất chuyện này.
Cô nhớ rõ hung thủ hình như là…
Chờ đã, Tống Nam đứng dậy, lướt lướt các bản ghi nhớ trong di động.
Bởi vì sợ lâu rồi sẽ quên, cô vẫn luôn viết từng cốt truyện mà mình ghi nhớ vào trong ghi chú trong điện thoại di động.
Tống Nam cau mày, hung thủ là một tổ chức khủng bố.
Thật ra dù rằng Tống Nam hiểu mỗi chuyện một ít nhưng cũng chỉ là da lông, những chuyện có liên quan đến xung đột quốc tế như thế này, cô đều không hiểu rõ.
Tướng quân Tô rất có uy danh trên chiến trường quốc tế, nhưng Tô Vị Chi rất ít khi đi ra ngoài, theo dõi Tô Khả vẫn còn chưa làm quen được với người trong giới và sẽ bị lạc bầy là chuyện rất bình thường, vì dù sao tính cách của Tô Khả ngây thơ, rất dễ dụ dỗ.
Như thế không ổn rồi, chính bản thân cô có làm thế nào đi chăng nữa cũng không điều tra ra được bên phía tổ chức khủng bố bên kia mà.
Tống Nam suy tư một lát, nhớ lại mọi người đã cứu Tô Khả về như thế nào.
Vì thế cô gọi Vu Trường Thanh và Âu Dương Chuế vừa mới quay về, lấy súng lục giấu trong phòng bí mật ở trong nhà ra, đi đến nơi mà Lục Minh Viễn nói.
Tống Nam không muốn làm to chuyện này ra nên còn đem theo súng gây mê, bởi vì trang bị đầy đủ cả, hơn nữa còn có hai người chuyên nghiệp như Vu Trường Thanh và Âu Dương Chuế, chẳng mấy chốc mà họ đã cứu được Tô Khả ra.
Ngồi ở trong xe, nhìn Tô Khả khóc giống như hoa lê dính hạt mưa, Tống Nam đưa một cốc trà sữa sang, ôn hòa an ủi, nói: “Tô Khả, sau này cẩn thận đừng để lạc đàn nhé.
Đây là di động mà tôi chuẩn bị cho cô, trong này có gắn định vị, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhấn nút home ba lần liên tiếp thì sẽ báo cảnh sát và đồng thời gửi định vị.” Vừa nói, cô vừa lấy một chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Tô Khả.