Mạt Thế Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp


Thân phận và địa vị bây giờ của Tống Nam đều khiến cô rất vừa lòng.

Cô chỉ muốn an ổn hưởng thụ cuộc sống được những người khác hâm mộ cực kỳ của đời này mà thôi.
Cuộc sống này là cuộc sống mà đời trước cho dù có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng ra được.

Cô đã từng được gọi là loại người giống như chuột sống dưới cống ngầm, sống ở tầng chót nhất của xã hội, trước khi vào viện phúc lợi, cô vẫn luôn đi theo một đội ăn xin trộm cướp, thu hoạch lợi ích bằng đủ loại thủ đoạn chẳng ra gì.
Người khác có thể không hiểu rõ cho lắm, nhưng chính bản thân cô thì khác, cô rất coi trọng tiền tài và quyền lợi, ở trong giới chính là một kẻ phàm phu tục tử, không được các nam chính thích là chuyện đương nhiên.

Người mà các nam chính trong tiểu thuyết thích từ trước đến nay đều là những người không để bụng đến bối cảnh gia đình của bọn họ, mà trên thực tế, vốn chẳng có bao nhiêu nam chính trong tiểu thuyết là không có bối cảnh gì cả.
“Tống Nam.” Lục Minh Viễn tà mị nghiêng đầu về phía ban công một chút, dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa, đặt ở trước môi.
Tống Nam cau mày.


Nhà họ Lục có gia giáo rất nghiêm khắc, cấm được có ham mê bất lương, đương nhiên cũng bao gồm cả hút thuốc.

Bởi thế Lục Minh Viễn cứ gặp Tống Nam là lại đòi cô thuốc lá, trên thực tế chính bản thân Tống Nam cũng chẳng hút thuốc gì, càng không có chứng nghiện thuốc lá, nhưng cố tình vì để nịnh nọt Lục đại thiếu gia mà cô phải luôn mang theo.

Tống Nam bất đắc dĩ khoác thêm chiếc áo choàng bằng len móc, cầm lấy chiếc túi xách tay đặt trên ngăn tủ ở bên cạnh, đi về phía ban công.
Cô chậm rãi đi đến ban công, rút một hộp thuốc lá từ trong túi xách ra đưa cho Lục Minh Viễn, lại móc một hộp diêm ra.

Tống Nam vẫn luôn có sở thích sưu tập hộp que diêm, vậy nên thứ mà cô vẫn luôn mang theo bên mình là que diêm.
Sau khi Lục Minh Viễn cầm lấy thì ngậm một điếu thuốc lá vào trong miệng, quẹt diêm, châm thuốc.
Nhìn sườn mặt tinh xảo của Tống Nam dưới ánh đèn, cảm giác bực bội trong lòng hắn chậm rãi bình tĩnh đi.
Nếu như nói lúc vào tuổi dậy thì mọi người sẽ cảm thấy xao động thì phần lớn đối tượng khi đó sẽ là những người khác phái cùng tuổi mà bản thân cảm thấy hơi hứng thú, thế thì Tống Nam chắc chắn sẽ là nữ thần của các thanh thiếu niên ở tuổi dậy thì của khu nhà lớn này.


Cô vừa mềm mại vừa nóng bỏng, vừa xinh đẹp mà cũng đủ tàn nhẫn.
Vậy nên khi đó, Lục Minh Viễn và Tống Nam hẹn hò, cũng đã làm tình rồi, nhưng mà một tháng sau khi hẹn hò thì Tống Nam lại chủ động chia tay, đến nay Lục Minh Viễn vẫn không hiểu rõ tại sao mình lại bị đá.
Chỉ là sau khi gặp được Tô Khả, Lục Minh Viễn có lẽ đã hiểu được một chút gì đó.

Năm đó khi hắn hẹn hò với Tống Nam có lẽ chỉ là sự rung động của tuổi dậy thì mà thôi.
Chỉ là lúc trước bản thân hắn vẫn còn ấu trĩ, không ngừng lạm giao với phụ nữ, sau đó bảo Tống Nam đi dàn xếp giống như là đang trả thù.

Đó đều là mấy chuyện nhảm nhí chẳng đâu vào đâu, nhưng Tống Nam trước sau như một vẫn luôn có chính kiến, mãi mãi chỉ hẹn hò với người đàn ông có yêu cầu.
Tống Nam nhìn biển sao trên bầu trời, nửa híp mắt.

Loại nước hoa mà Lục Minh Viễn đang dùng trên người là loại mà chính cô tặng cho hắn trước kia, là Black Opium, cực kỳ thích hợp với người đàn ông này, rất có tính quyến rũ nhưng thực chất là một cái hố sâu.

Trước kia thực ra cô cũng từng thích Lục Minh Viễn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã tìm lại được lý trí, mau chóng chia tay với Lục Minh Viễn.

Bất kể ra sao, cuộc đời của một con người không chỉ có tình yêu, nhất là loại người rất quý trọng thân phận hiện giờ giống như cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận