Mạt Thế Hồi Sinh


Tô Chu mặt mày tối tăm tiến lại gần Tô Tình Tình.
"Dựa vào cái gì mà ta phải cứu hắn? Hắn có tư cách gì để được ta cứu? Hắn là đồng bạn của ta sao? Không phải! Hắn có đem lại lợi ích gì cho ta sao? Cũng không có! Ta là thánh nhân chuyên đi cứu người sao? Càng không phải! Vậy thì vì cái gì ta phải cứu hắn? Ngươi nói đi..."
Tô Chu vừa nói vừa tiến lại gần Tô Tình Tình cho đến khi áp cô ta vào chiếc ô tô phía sau, hài lòng nhìn trên mặt cô ta xuất hiện thần sắc sợ hãi.
"Ta tại sao phải đi cứu người bị đồng bạn vứt bỏ? Có lẽ hắn quá vô dụng nên mới bị vứt bỏ như vậy..."
Nói đến đây Tô Chu khựng lại một chút.
"Ngươi không được nói bậy, chúng ta không có như vậy!"
Tô Tình Tình phản bác.
Tô Chu một bộ 'ngươi thật ngu ngốc' biểu tình.
"Nếu như hắn có chút bản lĩnh thì đã không bị người khác đẩy xuống xe rồi, ngươi thật sự không biết sao?"
Gương mặt Tô Chu hiện lên vẻ châm chọc nhìn Tô Tình Tình.
Tô Tình Tình tái mặt, làm sao có thể...!Người này làm sao có thể nhìn thấy cô đẩy tiểu Lục xuống xe, có lẽ hắn chỉ là nói bừa thôi.
Tô Tình Tình ngu ngốc tự an ủi mình.

Ngưng khi cô ta ngước mắt nhìn thấy biểu tình châm chọc của Tô Chu, mọi giả vờ trấn định đều tan vỡ, cô cảm thấy bản thân bị nhìn thấu, nội tâm thối nát xấu xí bị phơi bày dưới ánh nắng, làm cô hận đến mức muốn giết chết người trước mặt này.
Vụng trộm ngưng tụ một quả cầu nước che giấu dưới lòng bàn tay, Tô Tình Tình nhanh chóng phóng ra, mà đích đến là quả tim Tô Chu.
Nhưng quả cầu nước đi được nửa đường thì giống như va chạm phải một bức tường.

"Ba..." Một tiếng bị phá vỡ, bọt nước văng tung tóe, bay lên cả người Tô Tình Tình, như đang cười nhạo sự ngu ngốc của cô ta.
Tô Chu thu hồi bức tường được ngưng tụ từ tinh thần lực, không hổ danh là tinh thần lực, không có không làm được chỉ có ngươi không suy nghĩ ra mà thôi.
Tô Chu cũng có chút ngoài ý muốn, thủy dị năng sao? Còn là cấp 1.

Thảo nào cô ta được người trong đoàn chào đón đến vậy.
Cô cũng tạo một quả cầu lôi điện, lấy tốc độ cực tốc hướng Tô Tình Tình tấn công.
"Bùm...."
Lôi điện va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, bụi bay đầy trời, Tô Chu nhanh lẹ nhảy ra xa vài mét.
Chỗ cô vừa đứng mọc lên hàng loạt gai nhọn bằng đất, bụi tán đi bớt cô mới nhìn thấy đứng trước Tô Tình Tình là một người đàn ông, hình như gọi là Tiêu Dực.
Quả cầu lôi điện của cô là bị Tiêu Dực dùng tường đất cho ngăn lại.
Nhưng chỉ nghe răng rắc một tiếng, tường đất dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nứt ra rồi đổ xuống đất, mặt Tiêu Dực trực tiếp trắng bệch, hiển nhiên là đã bị thương.
Tô Chu ra hiệu cho bọn người Dương Tịnh không cần tiến lên.

Vỗ vỗ bụi đất bám lên người quay đầu nhìn hai người bọn họ.
"Tiêu ca ca..."
Tô Tình Tình nhìn Tiêu Dực, nước mắt không ngừng rơi xuống, như là chịu phải cự đại ủy khuất.
Tiêu Dực bảo Tô Tình Tình yên tâm rồi đưa đôi mắt áp chế lửa giận nhìn Tô Chu.
"Đánh nhau với nữ nhân không phải là hành động mà một nam sĩ nên làm"
Tô Chu cũng đáp lại.
"Đánh lén người khác thì là hành động nam sĩ nên làm sao? Còn nữa ta không phải cái gì nam sĩ trong miệng ngươi nói"
Tiêu Dực nghẹn một họng, cũng không biết nên đáp lại thế nào, thẹn quá hóa giận tiến hành công kích.
Hàng loạt gai nhọn từ mặt đất xông ra đuổi theo bước chân Tô Chu, nhưng khi vừa đến mũi chân Tô Chu thì đột ngột dừng lại.

Tiêu Dực cũng giữ nguyên tư thế vừa phát động công kích.
Tô Chu vừa dùng tinh thần lực định trụ hắn đứng lại, nói trắng ra là dùng tinh thần lực áp chế bộ phận vận động của hắn lại.
(Mị sàm thôi...)
Tiêu Dực bây giờ như cá nằm trên thớt, trước giờ đều đứng ở vị trí chúng tinh phủng nguyệt Tiêu Dực lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được sự sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui