Mạt Thế Hồi Sinh


Tô Chu nhún vai, trở về đoàn người.

Dương Tĩnh đối với Tô Chu giơ ngón cái, vẻ mặt sùng bái.
Dương Tịnh rối rắm lên tiếng.
"Bây giờ chúng ta nên đi bằng cái gì đây?"
Tô Chu nhàm chán vuốt tóc.
"Tất nhiên là nên chia ra đi tìm xe, nếu tìm thấy thì tập trung lại đây."
Tô Chu nói, mọi người không ai dị nghị, đều giải tán đi tìm xe.

Sau khi chứng kiến giá trị vũ lực nghịch thiên của Tô Chu mọi người không ai hẹn ai mà đều đem Tô Chu làm người đứng đầu.
Ngay cả Dương Tịnh cũng cho là vậy.
Tô Chu cũng không thật sự đi tìm xe.

Trong không gian của cô vẫn còn một chiếc, tuy là bị rớt một cánh cửa nhưng chạy vẫn còn tốt chán.
Tô Chu rẽ vào một hẻm nhỏ, thả tinh thần lực ra bao trùm cả con hẻm, nếu có ai đến cô sẽ cảm giác được đầu tiên, sao khi không cảm nhận được khí tức của vật sống thì cô mới an tâm đi vào không gian.
Tô Chu gét phiền phức, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
Cô vừa bước vào liền bị một vật đánh tới, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cô mới thả lỏng để mặc nó nhào vào lòng mình.

Lực mạnh đến mức khiến cô lùi về sau một bước.

Vật nhỏ này đã lâu không gặp, cũng đã mạnh hơi chút rồi.
Tô Chu nắm lấy hai vai Tiểu Thi đưa lên cao để nhìn rõ hình dạng nó hiện giờ.
Nhìn thấy gương mặt của Tiểu Thi, cô thực sự bất ngờ.

Quả thật rất...!manh!
Hai má phúng phính đô đô thịt, đôi mắt long lanh to tròn, môi tái nhợt hơi vểnh lên.

Giống một tiểu sủng vật đang đòi được thuận lông, nếu bỏ qua thân phận là tang thi của nó.
Tô Chu véo má nó một cái, lạnh lạnh, mềm mềm, rất tốt.
Tiểu Thi đã lên được cấp một, khác với những con khác, nó vì được Tô Chu bảo vệ nên có vẻ nguyên vẹn hơn, mặt cũng không tái xanh như lúc trước, giống hẳn người thường chỉ trừ đôi mắt đỏ ấy ra.
Tô Chu nắm lại Tiểu Thi đang làm nũng trong lòng cô, đè nó xuống.

Lấy một bộ kính áp tròng lúc trước thu được trong siêu thị đeo vào cho nó.
Tiểu Thi có vẻ khá lạ lẫm với cảm giác mới mẻ này, nó cứ trợn mắt rồi thộn mặt ra, nhưng ngại Tô Chu nên không dám dùng tay trực tiếp móc ra, hai mắt nó long lanh đáng thương nhìn Tô Chu.
Cô không bị nó bán manh đả động đến, cô ôm nó ra ngoài không gian, sau đó lấy ra chiếc Việt Dã của mình, để Tiểu Thi ở ghế phụ lái, cô lái xe về địa phương cũ đã hẹn.
Vẫn chưa trở lại, Tô Chu đành nhàm chán trêu chọc Tiểu Thi một chút.
Ánh mắt lại đảo đến xe của bọn Tô Tình Tình đỗ cách đó không xa, chạm phải ánh mắt thống hận của Tô Tình Tình nhìn qua, Tô Chu tâm trạng tốt cười cong lên mắt.
Cô giơ ngón cái, từ từ chuyển động chúi đầu ngón cái xuống đất.
Không cần nghĩ cũng biết tâm trạng Tô Tình Tình tệ đến mức nào.

Tô Chu mất hứng thú lắc đầu, trình độ quá thấp, cô chỉ ngáng chân một chút cô ta đã lộ ra nguyên hình rồi.

Cô cứ tưởng Tô Tình Tình sẽ lợi hại lắm, quả thật là sai lầm khi đánh giá cao cô ta.
Tô Chu ngồi tận hai tiếng mới từ xa nghe được tiếng động cơ ôtô.
Cô nhìn qua cửa kính, từ xa chạy đếm chiếc ôtô có vẻ hơi quá...!tàn.
Phía trước mui xe hoàn toàn bị móp vào, nhưng thần kì là nó vẫn hoạt động.

Cửa kính xe hoàn toàn nát khiến Tô Chu có thể dễ dàng nhìn thấy người ngồi bên trong.
Là bọn người Dương Tĩnh lái xe về.
Cũng không biết từ đâu mà họ tìm được một chiếc xe như vừa trải qua chiến trường về đây.
Tô Chu bước ra khỏi xe, ánh mắt híp lại nhìn chiếc xe đỗ trước mặt cô.

"Nó còn có thể chạy sao? Ít nhất là có thể đến được căn cứ Z sao?"
Dương Tịnh nghẹn họng, hắn bây giờ mới biết Tô Chu người này ngoài mặt lạnh thì còn có thể nói chuyện vô cùng đả thương người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui