"Tiểu Tô, bảo vệ tốt chính mình, đừng để cho mình bị thương..."
Bà Vương nhìn mấy viên thuốc trong túi, môi run rẩy, lớn tiếng hét vào trong nhà: "Bà vốn không phải như thế này, là bà không cẩn thận bị thương ở chân, miệng vết thương thối rữa..."
Tô Du dựa lưng vào cửa, nghe thấy lời bà Vương nói, trong lòng chua xót, lạnh lẽo.
"Cảm ơn cháu, Tiểu Tô."
Bà Vương nâng bàn tay đầy mụn nước và vết rách lên, nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa, lúc này mới bước về phía nhà mình.
…..
Sau khi bà Vương đi, Tô Du vội vàng kiểm tra xem trên người mình có vết thương hay không, phát hiện chỉ có một vết bầm nhỏ trên đùi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sợ Tài Mê bị thương, Tô Du ôm lấy chó đại hoàng xem xét cẩn thận, nhìn hồi lâu không phát hiện ra vết thương nào, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống đất.
"Xì xì!"
Một tiếng điện lưu vang lên trên đường phố.
Tô Du giật mình, lập tức đi đến trước cửa sổ thông ra phía mặt đất, nhìn loa phóng thanh hai bên đường phố.
Tiếng điện lưu chính là phát ra từ bên trong.
"Xì...!xì...!mời...!Người dân...!làm tốt...!phòng hộ...!đeo...!đi về...!Số 3...!quân...!bệnh viện...
Loa phát thanh trên đường phố vẫn còn vang lên, tiếng điện vang lên làm cho những câu nói của radio đứt quãng liên tục.
Nhưng cũng may, nhịp phát sóng vẫn vang lên, hơn nữa lặp lại cùng một đoạn văn.
Sau khi nghe đi nghe lại hơn mười lần, Tô Du mới xác định nội dung phát sóng: mời người dân thành phố làm tốt biện pháp bảo vệ, đeo vật tư sinh tồn đi đến bệnh viện quân sự số 3 của thành phố C.
Đôi mắt Tô Du lóe lên, nhìn về phía sương mù xanh đã có xu thế tan dần, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc có nên xuất phát bây giờ hay không?
Có thể tập hợp với quân đội là tốt nhất, nhưng khí mù màu xanh có mùi thơm rất có thể là nguyên nhân dẫn đến thức ăn và vết thương nhanh chóng thối rữa.
Bệnh viện quân đội Số 3 diện tích rất lớn.
Vốn là bệnh viện chuyên trị nội bộ quân đội, vị trí ở phía tây nam thành phố C, phía sau bệnh viện chính là quân đội.
Trùng hợp là, bệnh viện cách chỗ Tô Du cũng không xa, cách đại khái tám cây số.
Ánh mắt Tô Du lóe lên, nhìn về phía sương mù xanh mỏng manh, nói với Tài Mê: "Chờ thêm một chút, chờ sương mù hoàn toàn tan chúng ta bắt đầu đi."
Nhiều nhất một ngày nữa sương mù sẽ hoàn toàn tan, đến lúc đó cô ra ngoài cũng không muộn.
Quyết định xong, Tô Du lập tức thu dọn đồ đạc.
Cô lấy ra một vali lăn, đặt vào thảm lông cùng mấy bộ quần áo, khăn vệ sinh và ít đồ lặt vặt.
Nhìn hành lý đầy ắp, Tô Du lại lấy balo leo núi của mình ra, bỏ lò than nhỏ và một bao than không khói nhỏ vào dưới đáy túi.
Than không nhiều lắm, lúc đó cô chỉ mua một hộp.
Ba ngày nay cô luôn dùng lò than nhỏ, dùng không ít than bởi vậy hiện tại chỉ còn một bao nhỏ.
Sau khi đặt lò than nhỏ và than không khói vào xong, Tô Du lại nhét hai túi đồ ăn vặt và thịt bò khô của mình vào.
Lúc này, không gian trong túi vẫn còn thừa khá nhiều, Tô Du cắn răng nhét thêm cả bốn chai nước suối vào.
Vốn dĩ bên hông có chỗ để bình nước nhưng cô không dám dùng.
Bởi vì Tô Du cảm thấy hiện tại tài nguyên nước rất quý giá, đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài là do cha cô dạy.
Thế là bên cạnh túi leo núi chỉ đặt một con dao nhỏ và một chiếc khăn lông.
Lúc này, khi Tô Du nhìn qua cửa sổ thông ra phía mặt đất, cuối cùng cũng nhìn thấy có người lần lượt đi lại trên phố.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin