Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Ngươi sẽ không biết sủng nhi cuồng ma điên cuồng đến mức nào.

Và cũng không hề biết, sức mạnh của cáo trạng tinh, nãi bao cậy thế ba ba có cái gì sức mạnh.

[Ô Ô Ô đại lão tha mạng a, ta lần sau không dám nữa, ta kêu ngài ba ba được không, lão ba xin nhận lấy ta cái này ôm đùi.] Thanh niên chọc cười lúc nảy đang nuốt nước miếng mà lo sợ nhìn áp khí thấp tỏa ra bốn phía hai nãi ba, trong lòng rơi lệ đầy mặt, suy diễn trăm hồi các loại tư thế vái lạy van xin.

Thiên Dương nhóm người đều ngại ngùng cười cười, đứng lên mời Thiên An cùng dùng bữa.

“Thật sảo a, An tiên sinh, chúng ta cùng ngồi xuống ăn bữa cơm như thế nào? lần này tôi mời khách.” Hoắc thổ tài chủ đứng dậy mời Thiên An nói.

Thiên An chưa kịp nói gì thì tiểu Minh bằng hữu quay đầu lại nhìn về phía bàn của tiểu béo đôn lúc nảy. Mở to đôi mắt đại đại và tò mò, kéo kéo ba ba mình ám chỉ muốn tới kia ngồi ăn cùng bàn với hai người họ.


Tiểu béo cũng nhìn lại hướng tiểu bằng hữu mới quen của mình mà chọc chọc ba ba bụng.

‘Ách hết sức đàn hồi đâu’

Thấy vậy Thiên An cũng lễ phép cười từ chối lời đề nghị của Hoắc Đình Phàm rồi ôm lấy cục cưng bảo bối nhà mình đi về hướng phía bàn bên kia.

Thiên Dương nhóm người cũng bình tĩnh không có việc gì ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.

“Nhìn hai cha con béo đôn bên kia rất lạ mặt a, là người của căn cứ khác mới vào thành sao?” Thiên Dương tò mò hỏi.

“Cũng không rõ lắm nhưng nhìn khí thế cũng không giống người thường.” Tần Minh cảm nhận hai cha con này nhìn khá quen nhưng không biết đã gặp khi nào?

“Không phải đâu, hai người đó là người vừa từ thành phố Trường Giang bên kia đến. Họ chỉ mới tới đây được hai ngày mà thôi.” Hoắc Đình Phàm nói.

“Chỉ hai ngày thôi sao, nhưng tôi có cảm giác đã từng gặp họ ở đâu đó rồi.” Tần Minh hơi nghĩ ngợi nói.

“Người này quả thật chỉ mới đến hai ngày, vẫn là một thổ tài chủ đâu. Người cha tên là Trần Bảo Sơn, người con tên Trần Bảo Lâm.” Hoắc Đình Phàm cầm lấy ly bia uống một ngụm rồi nhẹ nhàng nói.


“Vừa mới đến căn cứ có hai ngày mà Hoắc thiếu cậu đã biết được người ta tên gì sao, không phải chứ?” Thiên Dương tò mò cảm thán nói.

“Ách thật sự không phải do tôi thần, mà là do người ta cho quá nhiều a.” Hoắc Đình Phàm mỉm cười nói.

Tần Minh cùng Thiên Dương đều vẻ mặt vô ngữ nhìn người nào đó câu được nữa chuyện rồi ngồi uống bia nhàn nhã hệt như đang nhâm nhi rượu vang đắt tiền đôi chân bắt chéo uống bia theo kiểu Quý S tộc người nào đó.

Mắt thấy hai người kia nhết mày mà nhìn mình Hoắc Đình Phàm khụ khụ rồi nhẹ nhàng nói.

“Nhìn cái bụng uy tín đó của Bảo Sơn tiên sinh mà xem. Cậu ta là một không gian dị năng, điều kỳ lạ là dị năng của cậu ta không phải xuất hiện ở lòng bàn tay mà là ở cái bụng đàn hồi đó, chỉ cần muốn thu đồ là sử dụng cái bụng kia là được.”

“Thiên Dương a, cậu ăn nhiều vào, biết đâu chỉ cần đủ tư bản như vậy liền có thể có không gian dị năng giống vậy đâu.” Hoắc Đình Phàm cười cười, nhết mày trêu chọc nói.

Thiên Dương não bổ mà hình dung hình ảnh mình mang cái bụng bia như bầu 8 tháng kia không khỏi đánh cái rùng mình nghĩ: [Tạ mời nhưng xin thôi ta không cần. Thà là người thường vẫn hơn vậy.]


Mặc dù bị chính mình ý nghĩ dọa đến nhưng Thiên Dương cũng không quên trêu chọc lại đầu sỏ gây tội.

“Biết đâu được Hoắc Đình Phàm anh tuấn tiêu sái người gặp người thích hoa gặp hoa nở tổng tài ngài đây, khi có không gian dị năng sẽ chuyển biến dần thành vậy đâu.”

Hoắc Đình Phàm lông mày phải giật giật cũng bị Thiên Dương miêu tả kinh đến rồi. Vẫn may nhớ lại mình cũng không phải thật sự có không gian mà chỉ là nhờ bảo vật không gian gia truyền của mình, thế nên mới có thể ung dung bình tĩnh còn có thời gian liếc qua Tần Minh bên cạnh.

Tần Minh: [Ô Ô lão bà khen người khác mà không khen ta, ta hảo khổ tâm a] nước mắt lưng tròng.jpg

===Hết Chương===


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận