Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Nhìn lại đống đổ nát mọi người ai cũng rưng rưng nước mắt hoang mang về tương lai.

Sự vui mừng của kẻ thắng lại là những giọt lệ rơi không thể kiềm chế.

Một âm thanh non nớt nhỏ bé nhưng lại đánh thức mày người vang lên.

“Ba ba quái vật trốn hết lạp!” ba ba thật lợi hại có thể đuổi hết yêu quái đâu.

Lớn lên con cũng muốn làm siêu anh hùng.

Câu nói vô tri đó khiến mọi người đều bật cười họ đã nhận thức được mặc dù hôm nay có vất vả bao lâu khó khăn như thế nào nhưng họ không thể từng bước vì còn những tin mê đáng quý cần được bảo vệ.

Trên giường nắm chặt lại lòng bằng tay trong lòng suy nghĩ nhiều điều sau đó lại không có gì quay lại tiếp tục nghiên cứu.

“Cũng sắp thôi” Thiên Dương thầm nghĩ.

Mọi người ai cũng quay lại sự bận rộn người chỉ huy nhân lực, người và mang vác vật tư người tìm kiếm tài nguyên còn sót lại trong đống đổ nát.


Tân Minh cũng ra lệnh chỉ huy cho quân lính của mình, quét dọn chiến trường tấn công những tang thi sót lại cũng như thu thập tinh hạch.

Một số nhà nghiên cứu được thành vệ hộ tống ra ngoài chiến trường, sau khi mọi thứ đã được hoàn tất và bị tiêu diệt toàn bộ.

Bọn họ nhanh chóng lấy mẫu những xác kiến và đang thi thực vật bỏ vào trong những lọ thủy tinh một cách hết sức kỹ càng và tỉ mỉ.

Thực chất bọn họ chỉ tự tay làm lấy đối với những mẫu được xem là quý hiếm hoặc có giá trị nghiên cứu cao, còn lại những thứ khác thì đều có người hỗ trợ giúp đỡ không cần phải vào mang vác hay hoạt động gì nặng nề.

“Thật kỳ lạ a.”

Một tên lính đang dọn dẹp chiến trường cảm thấy kỳ lạ liền hỏi đồng đội của mình.

“Cậu có cảm thấy rất ít sác tang thi ở đây không?”

Nghe vậy người kia cũng hết sức hoang mang mà nhìn lướt qua một vòng rồi không khỏi nhìn ra mà gật gật đầu.

“Đúng a” Cậu ta đắp.

Cả hai nhìn nhau nhưng cũng chỉ là thắc mắc trong đầu rồi sau đó đều không quan tâm lắm.

“Có lẽ là do bọn kiếm biến dị quá nhiều khiến tang thi cũng sợ bỏ chạy đâu?” một người khác xen vào nói.

Nghe cả đám đều bật cười ha ha.

____

Một tuần sau đó.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Toàn bộ thành viên trong khu nghiên cứu vũ khí đang hết sức vui mừng tụ tập tại một chỗ.


Vương tiến sĩ đặt tay lên vai lên vai Thiên Dương cưới nói:

“Được lắm tiểu tử, quả nhiên là nhân tài a”

“Cảm ơn lời khen của ngài Vương tiến sĩ, cháu vẫn còn học hỏi nhiều lắm đâu.” Thiên Dương quay người lại cười nói.

Trên khuôn mặt cũng hiện rõ vẻ tiều tụy và thâm mắt nhưng tinh khí thần của Thiên Dương lại hết sức rạng rỡ.

Quay đầu lại, Thiên Dương chăm chú nhìn lấy mình tác phẩm hưng phấn không thôi.

Đó là một bộ giáp với màu sắc chủ đạo là đen, nhưng trong lớp chắn lại đôi lúc thoáng lên màu đỏ nâu và màu xanh đen huyền bí.

Đây là tác phẩm mà cậu đã để tâm nghiên cứu khá lâu trước mạt thế nhưng lại không đủ nguyên liệu hay thiết bị.

Mạt thế tiến đến, việc tấn công thì có thể có dị năng và súng ống, tuy nhiên việc phòng hộ lại hết sức bạc nhược.

Ngoại trừ các bộ giáp và bộ hộ phục đắt đỏ hay đặc biệt chế tác có thể ngăn chặn tang thi tấn công mạnh mẽ thì còn lại những bộ giáp yếu ớt bất kham một kích.

Mặc dù có dị năng giả được cường hóa về sức mạnh nhưng đại đa số cũng chỉ hơi an khang mạnh khỏe hơn người thường thôi.

Thực chất bọn họ như những pháp sư tung ra dị năng lợi hại nhưng lại có phòng bị yếu kém.


Mình đồng da sắt, bất độc bất xâm thì ngàn người chọn một cũng không biết có không, sắc xuất hết sức ít ỏi.

Chưa nói đến đại đa số mọi người đều là người thường, không có sức tấn công có thể thế vũ khí nóng, hay giao kiếm.

Nhưng với phòng thủ tang thi thì chỉ một vết cắn hay sước nhỏ cũng dễ dàng dị hóa vì họ không có sức đề kháng như dị năng giả không thể miễn nhiễm hay hạn chế lây nhiễm và đề kháng.

Mọi người đang tụ tập nghiên cứu ghi chép số liệu ý đồ hoàn thành các bước cuối cùng ghi chép thì nghe tiếng bước chân phát ra từ phía sau.

“Cộp cộp cộp.”

Ai nấy cũng nhìn lại xem thì thấy một nữ nhân tư thế oai hùng, bước chân trầm ổn bước tới, cô mặc một bộ đồ phòng hộ tác chiến nhỏ gọn, đi đôi quân ủng đen nháy, gương mặt trắng trẻo khỏe mạnh, mái tóc chát đuôi ngựa năng động cá tính vừa bước đến đã được mọi người để ý quan sát.

Cô nàng mỉm cười đưa bàn tay trắng nõn ra cười bắt tay nói:

"Lâu rồi không gặp Thiên Dương tiến sĩ "

===== Hết Chương=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận