Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Tần Mình và Thiên Dương vừa về đến nơi ở thì phát hiện trước phòng mình xuất hiện một bóng người.

Thì ra đó là Thiên An cùng tiểu Minh bảo bảo.

[Không biết Thiên An dưỡng nhãi con như thế nào, mà ở mạt thế thiếu thực thiếu lương, khí hậu bất thường lại dưỡng ra được vừa trắng vừa béo tiểu oa tử. Nhìn xem này thịt măm múp củ xe, nhìn xe này trắng nõn hồng hào tiểu oa nhi, này thỏa thỏa một cái tiểu tiên đồng sao."

Thiên Dương không khỏi tò mò không thôi mà nghĩ.

Tần Minh trong đầu không tò mò về bí quyết dưỡng oa của Thiên An nhưng lại bất tri bất giác nhìn qua Thiên Dương vẻ mặt trầm tư.

[Không biết nếu ta và Dương Dương có hài tử sẽ như vậy đáng yêu đi? Ách, khẳng định là đáng yêu hơn vậy gấp nhiều lần. Nên đặt tên cho con là gì đâu Tần An hay Thiên Minh, vẫn là sinh hai đứa đi hắc hắc…]


Người nào đó vẽ mặt cương nghị, nghiêm cẩn, quy củ hết sức đáng tin cậy, lại trong đầu não bổ hồng phấn phao phao, lâm vào rối rắm không biết nên sinh mấy đứa khổ não trung khó có thể lựa chọn.

Mặc dù trong đầu màu hồng phấn, nhưng Tần Minh bên ngoài hai mắt vô thần nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt kiên nghị thoạt nhìn nghiêm túc lại hù người.

Thiên Dương như có cảm giác gì quay đầu lại nhìn tâm trí đã bay xa người nào đó không khỏi nhết nhẹ lông mày sau đó bước lên nói.

“Chào cậu Thiên An, cậu đang đợi chúng tôi sao?” Vừa tiến về phía trước bắt chuyện Thiên Dương không quên lấy chân đạp vào chân người đang thất thần nào đó, sau đó cậu lại giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục bước tới trước.

Thấy không sốt gì Thiên An…

[Này là ve vãn đánh yêu ngay trước mặt đọc thân cẩu đâu, không phải hai người các ngươi không thấy màu hồng bay ra rồi sao, động tác nhỏ nhưng thân hình lớn cũng không che được gì a uy.]

Thiên An nội tâm cuồn tiếu nhưng lại có chút bình tĩnh lại nghĩ.

[Hazz vẫy may mình vẫn còn có nhà mình tiểu bảo bối, nếu không cuộc sống này vô pháp qua.]

Ôm lấy nhà mình cục cưng Thiên An đáp. “Đúng vậy Thiên Dương tiến sĩ.”


sau khi Thiên Dương và hai người khác vào nhà, thì Thiên An nói ra mông muốn đi cửa sau, ách không là mông muốn nhờ bằng hữu giúp đỡ thiết kế riêng cho nhà mình bảo bối bộ giáp phòng ngự.

Thiên Dương và Tần Minh rất bất ngờ khi nghe thấy lời nhờ vả này của Thiên An.

Đặc biệt là Tần Minh bất ngờ không thôi, bởi vì chính trong cuộc chiến lần trước, đối mặt với hàng loạt tang thi hung hãn và đàn kiến cứng cáp mới có thể phát hiện dị năng của Thiên An là mạnh mẽ cỡ nào. Phải nói nó còn mạnh và bền chắc hơn gấp nhiều lần áo giáp làm từ sác kiến biến dị.

Thật ra Thiên An cũng biết được áo giáp có phòng ngự không bằng chính mình dị năng, tuy nhiên tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, không biết một ngày nào chính mình sơ sẩy không có thể bảo vệ bảo bối nhà mình thì vẫn có áo giáp phòng ngự, thêm nữa, nhà mình bảo bối thích, muốn muốn mặc chung với ba ba đâu.

Trọng điểm là hai cha con mặc đồ chung siêu giống gia đình đâu. Nhà mình bảo bối thích như vậy, thiết kế lại vừa sang vừa đắt rất phù hợp với nhà mình bảo bối.

(Tác giả: Ha hả sủng nhi cuồng ma châm ngôn đầu tiên, bảở bối thích, bảo bối muốn, bảo bối soái.


Ba ba vung tay lên “MUA MUA MUA”.

Các ba ba đã học được sao???)

Thiên Dương cùng Tần Minh đã thống nhất hỗ trợ cho Thiên An cùng tiểu Minh bảo bối, đặc biệt Thiên Dương còn định chế thiết kế riêng cho hai người để cho họ chỉ có duy nhất hai người mặc phụ tử trang phục đôi. Có điều giá cả cũng hết sức đẹp là được cái số 9 ngươi dám tin. Ngay cả Tần Minh cùng Thiên Dương cũng hết sức bất ngờ khi Thiên An lại không hề tiếc nuối hay thịt đau gì mà một tay vung lên trả nguyên một cự khoản siêu lớn, đổi lại bộ giáp của họ sẽ được trang bị thêm an toàn và nhẹ nhàng.

Bây giờ Thiên Dương lại không hề thắc mắc vì sao tiểu Minh bảo bối được dưỡng như vậy tốt rồi. Nói thật mị lực của nhi khống siêu giàu là như vậy bá khí trắc lậu đâu.

===== Hết Chương=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận