Mạt Thế Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Sau hai tháng trùng kiến và xây dựng, mọi thứ dường như được sắp xếp ngăn năm và có trật tự hơn.

Dần dần hầu hết mọi người đều không hốt hoảng và sợ hãi khi nhìn thấy diện mạo hung hãn của tang thi nữa, dị năng ngày một tăng lên. Các thiết bị kỹ thuật rà soát tang thi hay áo giáp cũng được trang bị.

Hàng loạt các bí kíp, kỹ năng, kinh nghiệm đều được mọi người tổng kết, kết hợp.

Một số thực vật và động vật có thể dùng ăn và cung cấp nước sạch nên không hẳn là thiếu thốn lương thực.

Mạt thế tiến đến động thực vật cũng trở nên to lớn hơn, một trái táo có thể to bằng cái chậu rửa mặt lớn, một con gà có thể to bằng nữa con dê điều này giúp việc lương thực cung cấp không thiếu thốn như vậy.

Thiên Dương hiện đang tại khu bảo vệ trung tâm của căn cứ. Dù không có bất kỳ dị năng nào nhưng với tư cách là một nhà nghiên cứu viên, lại nghiên cứu được rất nhiều thứ cần thiết kiến tầm quan trọng của cậu ngày một được nâng cao.

Từ chỗ ở nho nhỏ, cậu đã chuyển sống qua một dinh thự nhỏ hết sức ấm cúm. Hằng ngày còn có đầu bếp chuyên đến nấu ăn cho cậu, đảm bảo cậu được dinh dưỡng tốt nhất.

Dù cậu cũng không cần đầu bếp riêng cho lắm nhưng căn cứ cho rằng đó là dãi ngộ bình thường cậu nên đạt được nên Thiên Dương không ngại gì liền thu.


Dù sao không phải cậu suất tiền, miễn phí liền dùng bái hắc hắc.

Hôm nay Thiên Dương cùng Tần Minh đám người hiếm khi có được một ngày nghỉ cùng nhau. Cả hai quyết định gặp gỡ ra ngoài nhà hàng ăn cái gì, thuận tiện trao đổi với nhau thông tin.

Mặc dù mạt thế tiến đến nhưng luôn có sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo.

Và đơn nhiên tại loạn thế này, chênh lệch với nhau là ngày một lớn.

Tại khu trung tâm căn cứ. Ở đây đã được xây dựng nhà hàng, phố mỹ thực, cửa hàng quần áo, y dược, hay quán bar, clup.

Quả nhiên dù hoàn cảnh nào người giàu vẫn hưởng những đãi ngộ hết sức cao cấp, chỉ có ngươi không nghĩ được mà thôi.

Dù ở ngoài có một số người chật vật kiếm ăn, bán đứng nhau vì mẫu bánh mì, hay tàn sát nhau vì miếng xúc xích, thì vẫn có người đang phân vân không biết chọn mua cái gì cho hợp với bộ y phục dạ hội.

Sau hai tháng trùng kiến ở đây đã hoàn toàn biến dạng, hàng loạt món đồ xa xỉ được bày bán, các cửa hàng được trạm khắc tinh xảo lại tỷ mỉ, bước vào đây hệt như mạt thế chưa từng ập đến vậy.

Thực chất phân nửa cửa hàng ở đây đều là Hoắc gia bày bán, một số còn lại như y dược quán, vũ khí quán, hay các quán đặc biệt khác đều là căn cứ viện nghiên cứu mở hoặc các thế gia khac bày bán.

Thiên Dương và Tần Minh vừa mới bước vào nhà hàng nhỏ 3 lầu này.

Nó được thiết kế hết sức điệu thấp xa hoa, nguyên liệu là những biến dị thú thịt và thực vật biến dị quý hiếm, khó tìm, kết hợp với đó là tay nghề đầu bếp chuyên nghiệp nhất nhì quốc gia kiến người ăn một miếng có thể thỏa mãn cả về đầu lưỡi lẫn năng lượng.

“Ân ân ăn ngon”

Dù đồ ăn có thiết kế tinh mỹ như thế nào thì cũng không thể cưỡng lại vị ngon của nó. Hai tiểu bằng hữu một béo một múp múp đều đồng loạt không chút do dự phá hư tác phẩm nghệ thuật bằng một đại muỗn rồi không chút do dự cho vào miệng.


Thiên Dương cùng Tần Minh nhìn lại liền thấy hai béo oa oa ngươi một ngụm ta một ngụm thi nhau tàn sát, à không thi nhau hoá bụng đói thành thèm mà hăng hái cơm khô.

Thiên Dương nhìn nhìn lại thì phát hiện hai vị sủng nhi cuồng ma đang không ngừng toát ra hào quang đại thô hào đùi, một hơi gọi món không chút do dự.

“Ách”

[Sa ta đã thấy có chút toan vị là thế nào? Khẳng định không phải ta muốn ăn no nằm cá nêm mới chanh, khẳng định không phải, nhìn ta này chân thành ánh mắt. Hút lưu] Thiên Dương nội tâm cuồng thiếu muốn tới ôm đùi nhận ba ba, đang không ngừng kiềm chế mình ngo ngoe nội tâm.

Thiên Dương cùng Tần Minh cũng chỉ gật đầu chào hỏi với Thiên An một tiếng rồi tiếp tục đi về phía bàn đã đạt trước.

Cả hai cùng nhau dùng bữa rồi tám chuyện một chút sau đó trao đổi với nhau các thông tin cần biết.

Đang lúc cả hai đều muốn bắt tay hợp tác khi vừa mới chạm tay vào nhau đã thấy bầu trời bỗng nhiên đỏ rực.

Thiên Dương …

[Không phải đi?]


Chưa kịp bất ngờ thì bầu trời hạ xuống các hạt mưa nhỏ.

“Tí tách, tí tách”

Thiên Dương và Tần Minh đều hốt hoảng nhìn ra phía ngoài.

Cả hai đều không khỏi run rẩy khi phát hiện xung quanh những giọt mưa như là máu đang dần dần rơi xuống, không những thế những giọt mưa không ngần ngại mà ăn mòn lấy bức tường và mặt đất phát ra tiếng “xèo xèo”.

Quả nhiên mạt thế không phải như vậy dễ ngao, nhân loại chỉ mới thích ứng, trải qua chưa được 3 tháng thì đã có mưa máu xuất hiện.

Không biết lần này lại có gì phải đối mặt đâu, Thiên Dương đám người nhìn vào bầu trời mưa mà bất lực không biết nói gì.

Bọn họ như vậy? Còn dám người không có nơi để ở đâu?

===== Hết Chương=====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận