Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống

“Để ta đích thân đi ra tiếp đón khách quý.” Tên thanh niên kia nói.

Trước cổng trường lúc này, có mấy người mặc đồng phục quân nhân đang đứng đó chờ đợi. 10 tên gác cổng đang nhìn họ bằng ánh mắt kính sợ, tên nào tên đó đều nở nụ cười lấy lòng.

Đoàn người này chính là đội Thiếu tá Bằng. Ông ta đang làm mọi thứ đúng theo như sắp xếp của Hàn Phong, nếu kế hoạch thành công thì bọn họ có thể xử lý căn cứ một cách dễ dàng.

Khi thiếu tá còn đang suy nghĩ miên man, thì một người thanh niên có một vết sẹo in hằn trên má trái đang cười mỉm tiến tới. Phía sau hắn có tới 50 người đi đằng sau hộ tống, mỗi người bọn họ đều có một khẩu AK47 đeo trên vai cùng một cây mã tấu dắt bên hông.

Thiếu tá Bằng chỉ cần liếc qua là biết ngay tên này đang có ý định thị uy với lão mặc dù trên miệng tên kia vẫn treo lên một nụ cười niềm nở.

Hắn ta thân thiện bắt tay với thiếu tá rồi nói:

“Xin chào mọi người, tôi tên là Phạm Quang Khánh, thủ lĩnh của Sinh Tồn Khu, hân hạnh được gặp mặt mọi người.”

Thiếu tá Bằng thì tương đối lãnh đạm nói:

“Xin chào, tôi tên là Nguyễn Lương Bằng, thiếu tá của quân khu số 7, trên đường trở về căn cứ, chúng tôi đã gặp phải thi đoàn chắn đường. Chúng tôi muốn làm phiền thủ lĩnh, trú ẩn qua đêm tại đây có được không?”

“Haha, thiếu tá khách khí rồi, ông muốn ở đây bao lâu cũng được, tôi nghe đàn em báo cáo lại, ông cũng là một tiến hoá giả phải không?” Quang Khánh nghiền ngẫm hỏi.

“Chính xác là như vậy.” Thiếu tá Bằng kiêu ngạo nói.

“Tôi có thể mạn phép xin mời mọi người tiết lộ một chút thông tin về thực lực của quý đội được không, để thuận tiện cho việc bảo an và ra vào căn cứ của mọi người?” gã tiếp tục hỏi.

“ Rất xin lỗi, đây là điều cấm kỵ của chúng tôi, chúng tôi sẽ không tiết lộ thông tin về thực lực của quân đoàn.” Thiếu tướng nói thì như vậy, nhưng vẫn vô tình để lộ ra chút uy áp.

“Vâng, tôi hiểu được điều này thưa thiếu tướng, chào mừng mọi người đến với căn cứ tồi tàn của tôi.” Quang Khánh mỉm cười lấy lòng, gã khá là cẩn thận, nếu thiếu tướng thực sự trả lời câu hỏi của hắn, thì hắn sẽ nghi ngờ tính chân thực của thông tin cùng ý định gia nhập căn cứ của đoàn người.

Nhìn đoàn người thiếu tá cất bước, Quang Khánh nở một nụ cười tà ác. Sau đó, y liền vẫy tay gọi một tên đàn em.

“Chúng ta vẫn còn mấy chai rượu pha lẫn thuốc ngủ chứ?” Gã thầm thì hỏi.

“Còn thưa đại ca, không lẽ đại ca muốn.... Dù gì họ cũng là người của quân khu đó đại ca! ” Tên kia ngập ngừng.

“Mày ngu à, bây giờ là mạt thế chứ có phải như trước đâu, quân đội là cái chó má gì, hơn nữa chúng mày không nói ra thì ai biết được?” Quang Khánh cười lạnh nhìn đám người thiếu tướng.

“Xem ra cường độ thân thể của ta lại sắp sửa được đề thăng lên một cảnh giới mới rồi.” Gã thầm đắc ý.

Đoàn người thiếu tá bước vào phòng hiệu trưởng theo sự dẫn dắt của bọn Quang Khánh, ấn tượng ban đầu của họ về căn phòng đó chính là sự khang trang, sạch sẽ, đây là cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy trong thời kỳ mạt thế. Có vẻ như căn phòng này đã được tu sửa lại một cách cực kỳ tỉ mỉ.

Giá sách được sắp xếp gọn gàn, bàn ghế cực kỳ sạch sẽ. Phải nói rằng bọn họ khá là ấn tượng.

“Mời mọi người hãy ngồi xuống. Xin cứ tự nhiên.” Quang Khánh niềm nở.

Đám người thiếu tá ngồi xuống, nhìn ngó xung quanh căn phòng này một lượt mà cảm thán không thôi. Phải công nhận tên này khá là có tài cán trong việc tu sửa căn cứ này.

“ Bọn thằng Tứ đâu? Gọi chúng nó ra tiếp khách, nhớ dặn bọn chúng phải ăn mặc sạch sẽ, lịch sự vào, biết chưa?” Quang Khánh ra lệnh cho một tên đàn em đứng đó.

5 phút sau, có ba người trung niên với thân hình to lớn bước tới. Bọn hắn ai nấy đều sở hữu một khuôn mặt giữ tợn, cùng với một cái đầu bóng bẩy. 3 người này đều khách khí chào hỏi với đoàn người thiếu tá.

Trong khi đó, bọn đàn em đã mang 12 ly rượu cùng một chai vang đỏ lên cho mọi người thưởng thức. Khi đám người chuẩn bị nâng ly, thiếu tá Bằng bất ngờ nói:

“Đừng uống vội. Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng chúng tôi muốn đổi ly rượu với các người có được hay không?”

“Haha, được thôi. Thời buổi này, thiếu tá cẩn thận như vậy là điều rất dễ hiểu.” Quang Khánh khéo léo đáp.

“Cám ơn!” thiếu tá nói.

Cả đội lúc này mới nâng ly, mà vui vẻ nói chuyện. Rượu được rót xuống liên tục. Mọi người đều giao lưu một cách vui vẻ.

Khi mọi người đã dần đần đang buông lỏng sự cảnh giác thì cả hội bỗng dưng trở nên cực kỳ ngưng trọng mà ngã xuống dưới sàn nhà. Thiếu tá run rẩy hét lên:

“Mày đã bỏ gì vào ly rượu của bọn tao? Mày dám chống lại quân đội sao?”

“Haha, không có gì, tao chỉ pha hơn tám gói thuốc ngủ vào chai rượu mà chúng ta đang uống thôi, tuy nhiên, vì bọn mày có thể chất mạnh hơn người bình thường, nên sẽ chỉ bị tê liệt mà thôi.”

“Về phần quân đội thì tao sợ đếch gì, chúng mày chết hết rồi thì bằng chứng đâu ra?” Quang Khánh đắc trí cười ha hả.

“Thằng chó, mày làm như vậy để làm gì?” Thiếu tá gằn giọng hô lên.

“Được, cho chúng mày làm quỷ minh bạch. Tao có một dị năng có tên gọi là *Thôn Thiên Thực*, tao có thể ăn thịt muôn loài và hấp thụ dị năng cùng thể chất của bọn chúng. Tuy nhiên, dị năng này lúc ban đầu sẽ khá là yếu đuối và chằng có gì đặc biệt cả, nhưng may thay, tao có được một bang hội của riêng mình, họ giúp tao săn giết thây ma cùng giải cứu những người sống sót.”

“Trong đám đó lại có mấy người là dị năng giả nên tao cực kỳ vui mừng. Nhưng dị năng này của tao lúc ban đầu chỉ được thôn phệ một dị năng giả mà thôi, sau đó phải đợi tới 1 năm sau mới được tiếp tục thôn phệ. Gần đây, tao mới thôn phệ được một tên có dị năng điều khiển trọng lực nên không thể hấp thụ thêm dị năng giả nào nữa.”

“Nhưng về phần tiến hoá giả như tụi mày, tao có thể ăn bao nhiêu cũng được, mặc dù chỉ hấp thụ được 1 phần 5 thể chất của chúng mày thôi, nhưng như vậy đã là quá đủ rồi.” Quang Khánh nói

“Được lắm, thế tại sao chúng mày cũng cùng uống rượu thuốc nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì?!” Thiếu tá thắc mắc.

Quang Khánh kiên nhẫn giải thích:

“Trước khi uống, bọn tao đều đã ngậm một viên thuốc giải trong mồm rồi nuốt nó xuống khi nhấp ngụm rượu đầu tiên.”

“Tao đinh công mệnh nhà mày!!” Thiếu tá chửi to.

“Mày hình như vẫn không hiểu mình đang ở vị thế nào phải không? Thằng Tứ đâu? Lên thu thập bọn chúng cho tao.” Gã cười khẩy.

“Rõ thưa đại ca” Tên tráng hán đáp lời rồi từ từ áp sát đoàn người thiếu tá.

Khi tên tráng hán lấy một con mã tấu, chuẩn bị đâm cho mỗi người một nhát thì hai người quân nhân đang bất động bỗng nhào lên ôm lấy hai bên chân của gã, người khác thì lấy ra một con dao găm mà đâm thẳng vào ngực gã.

Tên kia liền vô lực ngã xuống, một giây sau, hắn đã hoàn toàn ngừng thở. Cả đoàn người tưởng như vô lực nằm dưới đất liền linh động bật dậy.

Quang Khánh mặt mày cứng ngắc, hắn không thể nào hiểu được tại sao đám người thiếu tá vẫn cử động được.

“Khó hiểu phải không? Trong quân đội bọn tao có một kỹ thuật giúp người ta giấu đồ trong khoang miệng mà vẫn có thể cười nói tự nhiên.” Thiếu tá vừa nói, vừa nhổ ra những ngụm rượu vang thơm ngon.

“Đây người ta gọi là gậy ông đập lưng ông đó thằng khốn haha” Thiếu tá đắc ý.

“Chúng mày đừng có vội vui mừng, nên nhớ rằng, chúng mày vẫn đang ở trong căn cứ của tao đấy.” Quang Khánh hất hàm kiêu ngạo.

Nhưng chẳng được bao lâu, khuôn mặt Quang Khánh liền trở nên cực kỳ khó coi, bên ngoài sân trường đã bắt đầu vang lên những tiếng súng đạn cùng tiếng vũ khí YcjsnHO va chạm leng keng.

“Mày chắc chưa con?” Thiếu tá Bằng mỉm cười đầy thâm ý.

P/S: Đang mùa thi với trả bài nên mình sẽ ra chậm một tí nhé, mong độc giả thông cảm. Xin hứa rằng khi nghỉ giữa kỳ, mình sẽ liên tục có những ngày bạo chương cho mọi người đón đọc nhé =) thanks all~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui