Mạt Thế Lạc Hồng Hệ Thống

Hàn Phong cứ đứng như vậy, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Hắn cho rằng mình đã làm ra một sự lựa chọn chính xác, hắn nói với nàng sự thật là để Huyền Anh có thời gian chuẩn bị tâm lý, cũng là vì hắn thực sự yêu nàng và muốn cùng nàng nắm tay nhau đi những chặng đường phía trước.

Mãi đến khi trong phòng phát ra tiếng thở đều đều của Huyền Anh, hắn mới nhẹ nhàng bước vào. Nhìn nàng đang nằm co rúc trong góc giường, trên má nàng còn mờ nhạt hai giọt nước mắt, Hàn Phong không khỏi yêu thương hôn một cái thật sâu lên trán. Hắn thật sự không muốn mất Huyền Anh.

Nàng là người đầu tiên mà hắn yêu, từ trước giờ, hắn chưa từng có một mối quan hệ nào với bất kỳ ai cho đến khi gặp nàng. Lúc này, trên khoé mắt Huyền Anh rịn ra vài giọt nước mắt, nàng nhíu mày nói mớ:

“Hàn Phong… đừng đi mà…”

“Anh ở đây.” Hàn Phong nắm lấy tay nàng thủ thỉ.

Đang ngồi say sưa ngắm nhìn người đẹp, Hàn Phong bất ngờ cảm nhận được một điều gì đó khác thường, dường như có một tiếng nói đang kêu gọi hắn từ trong phòng làm việc ở phía sau tấm phản. Hàn Phong nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đắp chăn cho Huyền Anh, rồi đi thẳng đến phòng làm việc.

Hàn Phong liếc nhìn qua chiếc bàn cổ xưa, nhưng không cảm thấy có gì khác biệt, khi hắn đang định quay lưng rời đi thì tiếng kêu gọi kia lại mạnh mẽ giữ hắn lại. Hàn Phong như được ai đó dẫn dắt, cầm lấy cuộn sách tre nằm dưới cùng. Khi hắn mở cuộn sách tre ra, nội dung trong đó ghi chính là chiếu dời đô với bút tích cổ xưa của vị vua Lý Thái Tổ.

Nhưng bỗng nhiên, mấy dòng chữ liền phát sáng, các ký tự chữ nho như sống lại, di chuyển trên cuốn sách tre, tự sắp xếp lại theo một quy luật nhất định, phải mất 2 phút sau, ký tự mới hoàn thành sự sắp xếp của nó.

Chiếu dời đô nay đã được sắp xếp lại thành một lời nhắn ngắn gọn:

“Hỡi người hữu duyên, khi ngươi sẵn sàng, hãy nhỏ máu vào cuốn sách tre để tiến vào di chỉ Thăng Long Tử Cấm Thành, thụ khảo nghiệm Đế Vương truyền thừa.”

“Đinh.. chúc mừng ký chủ gặp được đại cơ duyên, mời ký chủ hãy tiếp nhận truyền thừa.”

Hàn Phong thật sự rất bất ngờ, hắn không nghĩ rằng ở đây mình thế mà lại nhặt được một cái đại cơ duyên. Nhưng là một người đã từng trải qua rất nhiều chuyện li kỳ, hắn cũng không có hấp tấp mà trước tiên ngồi xuống, viết một tờ giấy nhắn ngắn gọn cho Huyền Anh, nói cho nàng biết tình hình của mình và dặn nàng không cần phải lo lắng.

Hắn đặt giấy nhắn trên đầu giường, hôn nhẹ lên môi Huyền Anh một cái liền đi tới cầm cuộn sách tre mà nhỏ một giọt máu lên đó. Thân ảnh của Hàn Phong bỗng đột ngột biến mất, chỉ để lại một cơn gió ở phía sau. Cơn gió này lại vô tình thổi bay mảnh giấy Hàn Phong để lại cho Huyền Anh xuống dưới gầm giường mà hắn không hề hay biết.

Hàn Phong lúc này phát hiện bản thân mình đang đứng ở trong một bóng tối bất tận, ngay cả khi hắn sử dụng Chân Diện Mục Nhãn cũng không có thể nhìn được gì trong bóng tối này.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, trước mặt Hàn Phong bỗng xuất hiện một quả cầu màu trắng. Bên tai hắn bỗng vang lên một giọng nói cổ xưa đầy tang thương:

“Hỡi người hữu duyên, thỉnh ngươi đặt tay lên thiên phú trắc thí cầu, trắc thí cầu sẽ đánh giá ngươi có đủ tư cách để tiến vào di chỉ, tiếp nhận truyền để thừa hay không.”

Hàn Phong không chút chần chừ đặt tay lên quả cầu trắc thí trước mặt. Quả cầu lúc ban đầu có màu trắng liền biến đổi như một con tắc kè hoa, nó chuyển đổi sắc thái liền tục. Từ trắng đến xanh lam, từ xanh lam đến xanh đậm, màu hồng, màu đỏ rồi đến màu vàng. Quả cầu dừng lại ở màu vàng, nó không còn đổi màu nữa mà thay đổi độ sáng.

Quả cầu cứ dần dần sáng dần, cho đến khi cường độ ánh sáng mạnh đến nỗi ngay cả Hàn Phong cũng không thể nhìn thẳng vào qủa cầu được nữa thì nó bỗng vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Thiên Phú nghịch thiên, không thể đo lường, chấp nhận quyền tiến nhập di chỉ.”

Giọng nói cổ xưa kia lại một lần nữa vang lên.

“Cửa đầu tiên, Ngộ tính.”

Không gian xung quanh Hàn Phong bỗng trở nên sáng bừng, hắn hiện tại phát hiện mình đang ở trong một lớp học thời cổ, Hắn nhìn không gian xung quanh một lượt thì giật mình nhận ra đây chính là Văn Miếu Quốc Tử Giám, Trên tường lớp học được treo vô số các bút tích chữ nho cổ xưa. Trước mặt hắn có một chiếc bàn, một tấm nệm chân, một quyển sách tre cùng một bộ bút lông và một bộ nghiên mực.

“Mời thí sinh dự thi an toạ.”

Hàn Phong ù ù cạc cạc ngồi xuống mài mực, hắn kỳ thực không biết mình sẽ phải làm gì.

“Đề đầu tiên, thí sinh có 10 giây để ghi nhớ chiếu dời đô, cùng phân tích cái lợi, cái hại của việc dời đô.” Một bản chiếu dời đô bằng chữ nho hiện lên trước mặt Hàn Phong, Chiếu dời đô lần này lại khác với chiếu dời đô ở tiền thế, thực sự rất dài, có đến tận 15 nghìn ký tự. Đây hình như mới là bộ đầy đủ của chiếu dời đô.

Hàn Phong tập trung nhìn lướt qua chiếu dời đô có đúng một lần, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần, đồng thời, trong đầu hắn cũng hiện lên bản đầy đủ của chiếu dời đô, tinh thần hắn bắt đầu dựa vào chiếu dời đô mà phân tích.

“Thời gian cảm ngộ đã hết, mời thí sinh phân tích chiếu dời đô, thời gian giới hạn 10 phút.” Chiếu dời đô lúc này đã biến mất. Hàn Phong ngay tức thì đặt bút, bút lông trên tay linh động với tốc độ kinh người, hắn mất có đúng 3 phút là hoàn thành phân tích cặn kẽ chiếu dời đô với 15 nghìn ký tự kia. Trong đó, chủ yếu là nói về địa thế, phúc khí cùng những yếu tố chiến thuật như lấy núi chặn địch rồi là tài nguyên trù phú tại đế đô.

“Thí sinh đã hoàn thành phần thi, lối suy nghĩ sắc bén, thư pháp cao thâm, thời gian làm bài hoàn hảo, đánh giá: SSS.”

“Đề tiếp theo, mời thí sinh hãy viết một bài luận về kiến thức không gian dựa vào những hiểu biết của bản thân. Thời gian hạn định: 10 phút.”

Hàn Phong lại bắt đầu đặt bút viết.

“Không gian, thời gian là một cặp phạm trù của triết học Marx-Lenin dùng để chỉ về một phương thức tồn tại của vật chất (cùng với phạm trù vận động, trong đó không gian chỉ hình thức tồn tại của khách thể vật chất ở ví trí nhất định, kích thước nhất định và ở một khung cảnh nhất định trong tương quan với những khách thể khác. Trong khi đó thời gian chỉ hình thức tồn tại của các khách thể vật chất được biểu hiện ở mức độ lâu dài hay mau chóng (độ dài về mặt thời gian), ở sự kế tiếp trước hay sau của các giai đoạn vận động. Ph.Ăng-ghen đã chỉ rõ phạm vi nghiên cứu của Triết học Mác-Lenin về vấn đề này, theo đó, Không gian và thời gian là không gian và thời gian vật chất. Không có không gian và thời gian thuần túy bên ngoài vật chất và "Dĩ nhiên, cả hai hình thức tồn tại này của vật chất nếu không có vật chất sẽ là hư vô, là những quan niệm trừu tượng trống rỗng tồn tại trong đầu óc của chúng ta, Tính chất của không gian gồm…”

Hàn Phong vân đạm phong khinh, cứ như vậy mà đặt bút viết, hơn nữa, hắn cũng đang viết bài luận này bằng chữ nho cổ của Việt Nam. Đùa chắc, 5 năm huấn luyện cùng với sư phụ Thuỷ Tinh, từ khoa học cho đến thư pháp, hắn cũng đang ở một trình độ tông sư. Chỉ mất có 5 phút, Hàn Phong đã hoàn thành bài viết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui