Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Nhìn thôn Hắc Thạch vững chắc, mọi người lạnh lẽo trong lòng, xem ra ngục giam Hắc Tháp nguy hiểm hơn rất nhiều so với sự hiểu biết của bọn họ. Vách tường cực dày, quấn quanh là hàng rào điện rậm rạp, vừa nhìn là biết thứ này tuyệt đối xuất phát từ bàn tay của dị năng giả cao cấp.

“Ầm ầm…” Liên minh động thủ, đạn dược như mưa to công kích vào vách tường, vách tường như tường đồng vách sắt, không hề di động.

Thấy thế, sắc mặt mọi người trong liên minh âm trầm, nếu thôn Hắc Thạch còn chưa vào được thì đừng nhắc gì đến ngục giam Hắc Tháp. Sự chuẩn bị sớm của liên minh cũng giống như là một trò cười, trờ mắt nhìn bản thân lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Lão Tần và các thủ lĩnh khác trong căn cứ an toàn đều quay đầu nhìn về phía Diệp Thần và Diệp Cẩn, một đường này mọi người đều chân chính hiểu rõ ai mới là người làm chủ thật sự.

Diệp Thần ôm kiếm trong lòng, kiếm này là vũ khí kiểu mới do Tư gia vừa mới chế tạo ra, uy lực tuy kém hơn súng sinh hóa. Nhưng vì số lượng có hạn nên chỉ có thể nghiên cứu ba thanh, kiếm trên tay Diệp Thần là Tư Tu Ngạn cố ý đưa cho, còn lại hai thanh thì một ở trong tay dị năng giả cấp mười đang ẩn nấp trong liên minh, một ở trên tay gia chủ Tư gia.

Diệp Cẩn nửa híp hai mắt, lẳng lặng nhìn vách tường được hàng rào điện quấn quanh, Garfield nằm trên vai y, bàn thân đầy thịt ôm lấy nửa củ cà rốt. Nghe mùi vị cà rốt, Diệp Cẩn lộ ra chút không được tự nhiên, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Garfield, thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm Diệp Thần, trong mắt tràn đầy ôn nhu nồng đậm.

Liên minh đã thu được tin tức chính xác, Hạ Lưu đã ở trong ngục giam Hắc Tháp, trong đó tụ tập nhiều thế lực bao gồm Địa Ngục và liên minh chủng loại biến dị. Hành động Song Thập lần này có thể nói là trận chiến thay đổi vận mệnh và tương lai của liên minh, là tốt hay xấu thì không ai đoán trước được.

“Diệp Cẩn.” Lão Tần cau mày gọi Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn vỗ Garfield, nó hiểu rõ nhảy xuống, tiến vào trong lòng Diệp Thần. Diệp Cẩn nhảy xuống, lượn lờ quanh thân là làn gió màu xám, chúng nó mạnh mẽ đánh về phía bức tường, rầm một tiếng đánh nát hàng rào điện quanh vách tường, lộ ra một lỗ hổng tầm năm, sáu thước.

Cơn lốc kéo cái đuôi thật dài, tạo thành một con cự xầ dài hơn mười thước mang theo huyết tinh, lưu lại dấu vết thật dài trên mặt đất.

Ầm ầm…


“Mở ra…”

Phần đông dị năng giả bên liên minh nhất thời thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần có thể mở ra lỗ hổng thì chuyện kế tiếp liền dễ dàng.

“Cẩn, không có việc gì đi?” Đám người Hàn Ninh tiến lên, mặt mang dị sắc nhìn Diệp Cẩn, một đoạn thời gian không gặp thì thực lực của Diệp Cẩn lại tăng lên. Hiện tại không chỉ có dị năng giả khác hoài nghi Diệp Cẩn có phải đã lên cấp mười rồi không, ngay cả bọn họ đi theo Diệp Cẩn nhiều năm cũng nghi ngờ.

Nửa năm trước, bọn họ vô cùng xác định Diệp Cẩn chính là dị năng giả cấp tám đỉnh, đừng nói là cấp mười, ngay cả cánh cửa cấp chín cũng không thể bước vào. Như thế mới có mấy người nảy sinh vài ý niệm trong đầu, nguyên bản nghĩ là bọn họ đã che dấu rất khó, lại không nghĩ đến Diệp Cẩn đã sớm biết.

Hàn Ninh lộ ra vẻ mặt cười khổ, nhớ đến trước khi xuất phát, Diệp Cẩn kêu bọn họ đến nói chuyện. Hiểu được tình cảm và tín nhiệm mấy năm của bọn họ, tất cả đều tan như mây khói.

Ngày sau, cho dù không phải kẻ thù thì cũng không thể làm bạn bè.

Nhưng cái này có thể trách ai? Mạt thế chính là thế giới sinh tồn của cường giả, bọn họ chẳng qua là chỉ muốn sống sót thôi! Chẳng lẽ điều này cũng sai?

“Không có việc gì.” Diệp Cẩn nhìn mấy người Hàn Ninh, lập tức đi về bên cạnh Diệp Thần và gật đầu với Tư Tu Ngạn và Tống Tiểu Ngọc các đó không xa.

Vì thân phận trí thi của Tống Tiểu Ngọc nên Tư Tu Ngạn phải làm cho anh tránh né những người khác trong liên minh. Hắn không ngại thân phận của Tống Tiểu Ngọc, nhưng những người khác trong liên minh không phải ai cũng thế, thân phận thật sự của Tống Tiểu Ngọc, ngay cả Tư gia hắn cũng giấu.

Về phần bên Tống gia, Tống Tiểu Ngọc lựa chọn im lặng. Giúp đỡ cho Tư Tu Ngạn trong hành động Song Thập lần này cũng là để kéo Tống gia vào trung tâm liên minh, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm thay Tống gia.


Chuyện phát sinh ở khu hoang dã, bọn họ nhất trí lựa chọn giấu diếm.

Sau khi vách tường bị sập, mọi người nhìn thấy đàn tang thi rậm rạp trong thôn Hắc Thạch, thỉnh thoảng còn có trí thi và chủng loại biến dị. Tổng chỉ huy bên liên minh chính là Mạc Phong, lão Tần và những người còn lại phụ trách tọa trấn, dị năng giả dưới cấp tám dưới sự an bài của Mạc Phong mà chia thành nhiều hướng, chậm rãi đi vào thôn Hắc Thạch. Dị năng giả trên cấp tám thì tự mình hành động, không thể trói buộc.

Đương nhiên, vì để tự bảo vệ cho chính mình, dị năng giả trên cấp tám đều tự tụ lại thành nhóm ba đến năm người, lựa chọn dị năng khác nhau hợp lại thành một nhóm, chủ yếu phụ trách giết chủng loại biến dị, trí thi và tang thi cao cấp.

“Thanh Long, Bạch Hổ phụ trách tiến công, Chu Tước, Huyền Vũ yểm hộ…” Mạc Phong chỉ huy mọi người hành động đâu vào đấy, bốn người Diệp Cẩn đi cùng một chỗ, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, mục tiêu là tiến thẳng vào ngục giam Hắc Tháp.

“Mọi người đến đây!” Đường Bưu cười nói, mấy người Long Tường Thiên và Mộc Văn Ngạn bên cạnh cũng mỉm cười.

Bọn họ tới sớm so với bọn Diệp Cẩn hai ngày, đối với tình hình trong ngục giam Hắc Tháp quen thuộc hơn nhiều. Nhưng bởi vì trong thôn Hắc Thạch tụ tập nhiều tang thi, bọn họ vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn trốn trong thôn Hắc Thạch, chờ người của liên minh đến.

“Mấy ngày này mọi người vẫn tránh ở đây?” Diệp Thần cúi đầu, đánh giá nơi bọn họ ẩn thân. Đây là một hầm ngầm bị sụp đổ, nếu không phải Đường Bưu cảm thấy được hơi thở của bọn họ và đi ra chào hỏi thì bọn họ thật sự sẽ không phát hiện được hành tung của nhóm người Long Tường Thiên.

“Ân! Thôn Hắc Thạch tụ tập tang thi số lượng lớn, chúng tôi không thể tùy tiện động thủ, chỉ có thể ở đây chờ viện quân của liên minh.” Long Tường Thiên cười khổ, nếu chỉ là nhóm tang thi nhỏ thì với thực lực của bọn họ cũng đủ tàn sát bọn nó. Nhưng mà sự tình lại vượt ngoài dự đoán của bọn họ, đàn tang thi tụ tập ngoài thôn Hắc Thạch đủ để công hãm một căn cứ an toàn loại lớn.

“Sakiko Suziki đi đâu rồi?” Diệp Thần nhìn qua một vòng, không phát hiện tung tích của Sakiko Suziki, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Sakiko Suziki lúc trước còn đi cùng bọn Long Tường Thiên đến thôn Hắc Thạch, vì sao không ở cùng một chỗ?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện!


Long Tường Thiên cười khổ, “Chúng tôi vừa đến thôn Hắc Thạch, Sakiko Suziki liền mất tích. Tôi nghĩ cô ấy hẳn là nhịn không được nên động thủ trước…”

Nghe lời nói của Long Tường Thiên, Diệp Thần không thấy kỳ quái, lúc trước Sakiko Suziki luôn ở bên người cậu chính là vì người anh trai chưa từng gặp, khi đi vào thôn Hắc Thạch thì cô tuyệt đối sẽ không nhịn được mà hành động.

“Mọi người đã ở trong này hai ngày, có phát hiện manh mối khả nghi gì không?” Diệp Cẩn hỏi.

Mộc Văn Ngạn lắc đầu, thở dài, nói: “Không có, chúng tôi vừa đi vào thôn Hắc Thạch còn chưa kịp hành động thì đã bị vây ở đây, đừng nói là manh mối khả nghi, thiếu chút nữa còn chết đói. Đúng rồi, mấy người có mang đồ ăn không?”

Mộc Văn Ngạn vừa nói thì mấy người bên cạnh đều mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn bốn người Diệp Thần. Bị vây ở đây hai ngày, đồ ăn trên người đã sớm hết rồi, hôm nay cho dù bọn Diệp Thần không đến thì bọn Long Tường Thiên cũng không trốn được lâu, phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, nếu không bọn họ sẽ chết đói.

Mấy người Diệp Thần liền vặn vẹo, khiếp sợ nhìn đám người Long Tường Thiên. Long Tường Thiên rất nghiêm trang, tùy ý bọn Diệp Thần đánh giá, nhưng Mộc Văn Ngạn da mặt mỏng, khuôn mặt đỏ lên quay qua hướng khác.

Đường Bưu gật đầu, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thứ chúng tôi mang theo đã ăn hết khi tiến vào thôn Hắc Thạch, ở đây rất nguy hiểm, chúng tôi không dám tách ra…”

Diệp Thần thu hồi ý cười, từ trong không gian lấy ra mấy ổ bánh bình, thịt hộp và nước tinh khiết đưa cho bọn họ. Hơn nữa, lần này sau khi trở về căn cứ cậu đã dùng tinh hạch trao đổi không ít đồ, trong đó chính là bộ sách và hạt giống nông nghiệp. Hết thấy là vì sẵn sàng cho cuộc sống ở trấn Long Môn.

Nhận đồ ăn của Diệp Thần đưa qua, bọn họ ăn như điên.

Đợi sau khi bọn Long Tường Thiên ăn no, Mộc Văn Ngạn lấy ra bản vẽ ngục giam Hắc Tháp, xác định hành động kế tiếp.

Ngay khi nhóm Diệp Thần đang tính toán phương hướng đi đến ngục giam Hắc Tháp thì đột nhiên giữa không trung đột nhiên xuất hiện một màn hình, hình ảnh trên màn hình hôn ám vẫn vô cùng rõ ràng, có hai người đang ngồi, bối cảnh chính là ngục giam Hắc Tháp.

“Diệp Thần đến đây sao? Tôi ở đây đợi cậu đã lâu, đừng làm cho tôi thất vọng… đúng rồi, Diệp Cẩn cũng ở cùng cậu đi, nhiều năm như vậy tôi vẫn muốn, muốn… ha hả!” Đột nhiên, trên màn hình hôn ám lộ ra nửa khuôn mặt, rất quen thuộc, chủ nhân của nửa khuôn mặt đó chính là Hứa Kham trước đó không lâu bị Diệp Thần giết.


Ánh mắt phiếm hồng, lóe ra lệ khí âm ngoan, dưới sự che lấp của lệ khí cũng không thể che dấu dục niệm.

“Hừ….” Sau khi thấy rõ người nọ, mọi người nhanh chóng hít một ngụm khí lạnh.

“Tiểu Thần.” Diệp Cẩn quay đầu qua… nhìn về phía Diệp Thần, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, xem ra Địa Ngục có năng lực đem người chết sống lại, còn có chuyện gì mà Địa Ngục không thể làm?

Diệp Thần nhẹ nhàng lắc đầu, cậu vô cùng xác định khi đó Hứa Kham tuyệt đối đã chết, về phần vì sao sống lại thì cậu không biết, “Là hắn, nhưng cảm giác cũng không phải là hắn.” Nửa khuôn mặt trên màn hình kia vô cùng kỳ quái, giống Hứa Kham lại như không giống, trong đó chắc chắn còn ẩn giấu cái gì nữa.

Nhìn màn hình giữa không trung dần dần biến mất, mọi người phát lạnh trong lòng, có cảm giác không biết phải làm thế nào.

Bên kia, nơi sâu nhất của ngục giam Hắc Tháp, trong một căn phòng tráng lệ, nửa khuôn mặt âm trầm của Hứa Kham giấu kín trong bóng đêm, trên người tùy ý khoát một cái áo sơ mi trắng, quần dưới hạ thân bị kéo đến mắt cá nhân, Hứa Kham nghiên thâng nằm ở trên giường, có một người đang đè lên hắn.

Khuôn mặt của Trần Khuê mang theo dữ tợn, một bàn tay chạy trên người Hứa Kham, nói: “Đã lâu không gặp! Em vẫn chặt như vậy, cho dù đã thay đổi một thân thể…” Dùng sức đặt Hứa Kham ở dưới thân mình, thắt lưng nặng nề trầm xuống, nhanh chóng phóng thích sự thô bạo của mình.

“Ân a… nhanh nữa” Hứa Kham ngửa đầu, híp mắt hưởng thụ sự tiến công của Trần Khuê trên người mình, có lẽ hoan ái cực hạn mới có thể đánh thức tri giác sâu nhất trong cơ thể. Khẽ híp đôi mắt khiến cho người ta không thể hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, nửa khuôn mặt khác trong bóng đêm tản ra hơi thở lạnh lẽo.

“Ha hả… em đúng là một chút cũng không thay đổi, vẫn thích bị đối xử thô bạo như trước.” Nói xong đưa tay dùng sức nắm lấy hạt đậu trên ngực Hứa Kham, một tay nắm chặt thắt lưng của hắn, động tác bạo lực không hề kiên nể, hoàn toàn không có chút nhu tình.

Làm đàn ông, không có gì kích thích bằng việc đem một người đàn ông khác đặt dưới thân và va chạm không kiêng nể gì. Tính tình của Trần Khuê tương đối hung bạo, sau khi Trần Sâm chết đị, hắn ở ngục giam Hắc Tháp đã chơi tàn mấy dị năng giả thực lực không kém, nhìn làn da trắng nõn của Hứa Kham dưới ánh đèn hôn áo, không khỏi phát ra từng trận gầm nhẹ, lực đạo cũng ngày càng nặng hơn.

“A…” Hứa Kham bị đâm đến khó chịu, ăn đau nhịn không được mà kêu lên, lực đạo của Trần Khuê rất mạnh, giống như mỗi lần đều muốn đâm Hứa Kham bay ra ngoài, không bao lâu sau trên người Hứa Kham lại xuất hiện không thích vết bầm xanh.

Ở trong một góc hai người không chú ý đến, có một người thứ ba đang ngồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận