Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

“Xảy ra chuyện gì?” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quyết Năng vang lên, tóc dài được cột thành đuôi ngựa ở sau lưng, trên tay cầm ít tư liệu, từ xa chầm chậm đi đến.

“Quyết tiên sinh.” Mọi người nói.

Quyết Năng là người đứng thứ hai ở chốn đào nguyên, ngoại trừ Hoàng Thạch thì danh vọng của Quyết Năng ở đây là cao nhất.

Gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt Quyết Năng dừng tại người Tôn Minh đang chết ngất, nói: “Tôn Minh, làm sao vậy?”

Chốn đào nguyên chưa bao giờ cấm tư đấu, đương nhiên là không được phép đánh nhau tới chết.

“Không có việc gì.” Mông Lương Đống nói.

Phất tay, ý bảo người phía sau đem Tôn Minh kéo đi, bị người ta đánh bại bằng một quyền, đây là đả kích không nhỏ, Mông Lương Đống nhìn chằm chằm Diệp Thần, đôi mắt kia khiến người ta khó mà hiểu nổi.

Hi La tựa vào cửa, nhướng mày, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Quyết Năng nói: “Hi La?”

“Không có liên quan đến tôi, việc này do cậu ta đưa đến.” Hi La nhìn về phía Diệp Thần nói.

“Quyết Năng, phó thủ trưởng chốn đào nguyên.” Quyết Năng nói. Tiến lên đánh giá Diệp Thần, trong lòng còn nghĩ đến chuyện sáng sớm Hoàng Thạch đi tìm Diệp Cẩn, đến bây giờ y vẫn chưa nhìn thấy được thân ảnh Hoàng Thạch, nhưng lại được thấy một sự kiện khác.

“Diệp Thần.” Cậu nói.

“Không có việc gì thì tốt, lần này dị thú triều đến sớm hơn, thủ trưởng có việc không thể ra mặt.” Quyết Năng nhìn Diệp Thần, rồi xoay người nói với Mông Lương Đống, thực lực của Mông Lương Đống đứng thứ ba ở chốn đào nguyên. Dị thú triều lần này có số lượng nằm ngoài sự đoán, cần chuẩn bị trước.

“Dị thú triều đến sớm?” Mông Lương Đống kinh ngạc nói.

Quyết Năng nói: “Đúng vậy, lập tức gõ cảnh báo, số lượng dị thú triều lần này không ít, cần tập trung nghênh địch.”

“Tôi đi chuẩn bị.” Mông Lương Đống gật đầu, xoay người đi đến quảng trường rèn luyện buổi sáng.

Chuyện dị thú triều Quyết Năng nói rất nhỏ, Diệp Thần cách khá xa nên không nghe rõ, phủi một thân bụi bậm, lúc này Trác Dư mang khuôn mặt hưng phấn từ xa đi đến, Phan Khởi đi theo bên cạnh.

Nhìn biểu tình hưng phấn của Trác Dư, Diệp Thần liền cảm thấy thú vị, có thể làm cho Trác Dư xuất hiện biểu tình nói chuyện say sưa, hẳn không phải chuyện bình thường. Hơn nữa nhớ đến sắc mặt thay đổi của Mông Lương Đống, cậu lại đi vào tiệm của Hi La, dựa vào ghế, từ từ hỏi chuyện, Diệp Thần nhanh chóng hiểu rõ sự tình.

Dị thú công thành, chính là dị thú triều, do dị thú cao cấp dẫn dắt, cách một đoạn thời gian sẽ tấn công vào chốn đào nguyên, nguyên nhân cụ thể không rõ. Tựa hồ từ khi liên minh chủng loại biến dị đặt chân tại chốn đào nguyên, quy luật này chưa từng thay đổi, chốn đào nguyên dễ thủ khó công, ngoại trừ ứng phó với liên minh, còn phải đối mặt với dị thú.

Cứ cách nửa tháng, hoặc là một tháng, sẽ phát sinh một lần, quy mô không hạn chế, có khi hơn mười con, có khi lại hơn trăm con, số lượng không đồng nhất. Mỗi khi đến lúc này, chủng loại biến dị ở chốn đào nguyên sẽ ra mặt.

Diệp Thần ở quốc lộ đã gặp qua dị thú triều, lần đó số lượng rất lớn, nếu không phải đúng lúc tìm được vách đá dựng đứng, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Diệp Thần trầm tư, một lát sau mới nói: “Được, tôi tham gia, nhưng có cái gì thưởng?”

Dị thú triều là một cơ hội rèn luyện tốt, có thể gặp được dị thú cao cấp, lấy thực lực hiện nay của Diệp Thần, một mình đối mặt với dị thú cao cấp thì không thể thắng được, nhưng nếu gặp phải, chắn chắn sẽ phải đánh một trận. Càng không nói đến, nếu muốn thăng cấp, dị hạch ắt không thể thiếu, tinh hạch hệ tinh thần rất hiếm có, cậu không thể cắn nuốt tinh hạch hệ khác Như vậy, dị hạch không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

“Được, đến lúc đó cho cậu nhìn thấy thực lực chân chính của tôi.” Trác Dư nói: “Yên tâm, phần thưởng của thủ trưởng tuyệt đối làm cho cậu vừa lòng.”

Nói xong, đưa tay tính gác lên người Diệp Thần.

“Khụ khụ!” Phan Khởi ho nhẹ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tay Trác Dư.

Trác Dư cứng đờ, cười ngượng hai tiếng, vội vàng đưa tay xuống, lui về phía sau hai bước tránh xa Diệp Thần, nhưng thân thể hơi có chút mất tự nhiên. Trên mặt chợt lóe chút vặn vẹo rồi biến mất, vội vàng đưa tay đỡ thắt lưng của mình.

“Phải không?” Diệp Thần nói.

Liếc mắt nhìn Trác Dư một chút, dừng lại trên tay đang đỡ thắt lưng của hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười trêu chọc.

Nói xong liền quay người rời đi. Để lại Trác Dư ở phía sau, vẻ mặt kinh ngạc đứng yên tại chỗ, tay không biết nên để ở đâu, nụ cười yêu nghiệt lại mang theo chút trêu chọc của Diệp Thần…

“Đi.” Phan Khởi nói.

Mặt than lạnh xuống, che giấu sực tức giận đang bùng nổi, hắn rất không thích Trác Dư ngây ngẩn khi nhìn Diệp Thần.

“Đi đâu?” Trác Dư nói.

Phan Khởi co rút khóe miệng, hận không thể làm chết tên này trên giường, nói: “Tiêu diệt dị thú triều, bằng không còn có thể đi đâu…”

Có đôi khi, thật muốn mở đầu Trác Dư ra nhìn xem trong đó có óc thật hay không, hay chỉ toàn là tương hồ!

“Ách…” Trác Dư không nói gì, theo Phan Khởi đến chỗ tập trung.

Quyết Năng đứng ở trong đó, nhìn một vòng quảng trường, nói: “Thủ trưởng có chuyện đặc biệt cần xử lý, lần này do tôi và Mông Lương Đống dẫn đội, theo tình báo gửi về, dị thú triều lần này có số lượng không nhỏ, phải tận lực tránh tử vong!”

“Y là ai vậy?” Diệp Thần hỏi.

Phan Khởi nói: “Quyết Năng, phó thủ trưởng, người đứng thứ hai ở chốn đào nguyên.”

“Mông Lương Đống cũng tham gia cuộc chiến lần này, Diệp Thần cậu cẩn thận một chút, phải theo sát tôi cùng Phan Khởi.” Trác Dư vừa nói vừa liếc nhìn chỗ Mông Lương Đống đang đứng, cuối cùng dừng ở trên người Mông Ba.

Mông Ba nhìn Diệp Thần một cái, chuyện xảy ra trong tiệm của Hi La, hắn cũng nghe nói, một quyền có thể đánh ngất Tôn Minh, Mông Ba có chút lo lắng nhưng vẫn khinh thường mà tiến lên nói: “Dị thú triều cũng không phải trò đùa của tiểu hài tử, để ý, đừng để mất mạng.”

Diệp Thần thờ ơ, không để ý đến lời khiêu khích của Mông Ba.

Diệp Thần không nhìn, làm cho Mông Ba càng thêm bất mãn, ánh mắt chăm chú nhìn vào Diệp Thần còn mang theo lửa giận, thù hận rõ ràng như thế làm cho chủng loại biến dị xung quanh cũng nhìn về đây.

Mông Lương Đống nhíu mày, Diệp Thần là người của thủ trưởng, trước mắt hắn còn chưa muốn đối nghịch cùng Hoàng Thạch. Người khác không biết nhưng hắn biết rõ tình cảnh nguy hiểm ở chốn đào nguyên, thời điểm này nội chiến không phải thời cơ tốt. Nhưng, Mông Ba là đứa con mà hắn phủng trong tay…

Quyết Năng im lặng đánh giá Diệp Thần, hơi hơi gật đầu với Phan Khởi.

Sau đó, đoàn người rời khỏi chốn đào nguyên, đi về phương hướng dị thú bao vây.

“Di, đó là dị thú gì? Thật xinh đẹp!” Trác Dư kinh ngạc, chỉ vào vật nhỏ tuyết trắng nằm ở chỗ lùm cây cách đó không xa, ngữ khí mang theo chút nghi hoặc.

Diệp Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn, hơi nheo mắt lại, khuyên nhủ nói: “Trong thiên nhiên, thứ càng đẹp càng nguy hiểm, cẩn thận bị lừa.” Lại nói tiếp, từ sau sự kiện ở huyện An Bình, cậu chưa gặp lại Garfield và tiểu bạch xà, không biết có gặp chuyện không may hay không?

Phan Khởi thấy biểu tình Diệp Thần còn sâu xa, liền giữ chặt Trác Dư lại, hỏi: “Phiền phức?”

Diệp Thần còn chưa trả lời, Mông Ba đã há mồm khinh thường nói: “Người nhát gan mà thôi, không phải chỉ là một con động vật, có cái gì phải lo?” Ánh mắt mang theo khiêu khích, nhấc chân lên có ý đồ muốn bắt nó.

Diệp Thần nói: “Chỉ một vật nhỏ? Vậy, chúc Mông Ba công tử kỳ khai đắc thắng…”

Thấy Mông Ba không hề đề phòng đi đến vật nhỏ kia, cậu vỗ nhẹ hai cái trên vai Phan Khởi, ý bảo bọn họ lui về sau mười bước.

Quyết Năng im lặng, nhìn Diệp Thần nói bậy chọc giận Mông Ba, biểu tình có chút bất đắc dĩ, Mông Ba là chủng loại biến dị có tướng mạo đẹp trong đời thứ nhất của chốn đào nguyên nhưng lại vô cùng thiếu kiên nhẫn, làm cho y có chút thất vọng. Nhưng cũng vì sự âm hiểm của Diệp Thần mà khen ngợ, nhìn Mông Lương Đống đang đứng ở một bên, y cũng theo sát đám người Diệp Thần mà lui về sau mấy bước.

Mông Ba bị Mông Lương Đống sủng thành hư, làm việc gì cũng mắt cao hơn đầu, Quyết Năng không hề thích Mông Ba, nhưng vì sự phát triển của chốn đào nguyên, y sẽ dễ dàng bỏ qua. Hôm nay cho hắn một bài học cũng tốt, vừa lúc ép hắn phải mạnh mẽ hơn.

Mông Lương Đống vẻ mặt phức tạp, hắn không thể nào phát hiện ra hơi thở của dị thú, thứ trước mắt này cũng không phải một vật nhỏ bình thường, mà là một dị thú giỏi về ẩn nấp, thực lực không thấp. Mông Ba còn quá non, không chịu nổi một chút kích thích, nếu ngày nào đó Mông Lương Đống chết đi, sẽ không ai vì hắn xây dựng một khoảng trời riêng ở chốn đào nguyên, cho nên lần này Mông Lương Đống lựa chọn đứng im.

Mông Ba đắc chí, đi về phía vật nhỏ trắng như tuyết kia, vừa tay muốn bắt lấy nó, đột nhiên đổi mắt của nó trở nên lạnh như băng.

Lạnh lẽo!

Thị huyết!

Không có một tia sinh cơ, lệ khí mạnh mẽ vô tận ập đến!

Áp lực dần dần nổi lên, nó mở ta cái miệng đỏ như máu nhào về hướng Mông Ba.

“A…” Mông Ba bị sự bất ngờ của nó làm cho sợ hãi, một tiếng kêu to vang lên, kinh hoảng muốn đi ra khỏi lùm cây, nhưng lại bị trượt chân, “Ầm!” một tiếng, hắn bị ngã xuống, dị thú vươn đầu lưỡi mang theo nước bọt tanh hôi, một sức mạnh cường đại từ phía sau truyền đến, muốn nuốt Mông Ba vào bụng.

Hai loại âm thanh lần lượt vang lên, đám người Diệp Thần ở bên ngoài chờ có biểu tình không giống nhau, ngoại trừ Mông Lương Đống hoảng sợ, những chủng loại biến dị khác cũng quên nên làm thế nào. Mông Ba không ngừng đạp hai chân, muốn thoát khỏi cái miệng máu đáng sợ kia, lúc này hắn đã hoàn toàn quên mình là một người có năng lực, với dị thú trình độ này, bằng năng lực của hắn dư sức thoái khỏi nó.

“Mông Lương Đống để cho…” Quyết Năng nói.

Y ngăn cản Mông Lương Đống tiến tới, tình hình phức tạp, không thể để bọn họ nhúng tay. Dị thú kia cực kỳ hung tợn, đã dùng đầu lưỡi quấn lấy hơn nửa người Mông Ba, nướt bọt tanh hôi màu xanh đen đã làm ướt cả người Mông Ba. Chỉ trong vài giây, nửa người của hắn đã hư thối, nếu không có quần áo ngăn cách thì còn tệ hơn.

“Cho tôi lý do.” Mông Lương Đống nắm chặt hai tay, hai mắt nhìn thẳng Quyết Năng, nghe âm thanh kêu thảm thiết của Mông Ba, lửa giận trong lòng Mông Lương Đống tăng vọt, hận không thể hủy diệt cả lùm cây.

Nhưng vào lúc này, cả thân thể thật sự của dị thú dần hiện ra, dài chừng mười thước, cao chừng ba thước, thân mình mập mạp có chút giống rồng phương Tây, đầu dữ tợn dị thường, thậm chỉ không thể tìm được mắt nó ở đâu. Nước bọt của nó tuy không nhiều nhưng mà đã ăn mòn hơn phân nửa mặt đất xung quanh.

Quyết Năng đưa tay chỉ vào dị thú, nói: “Năng lực của anh không thể dùng.”

Mông Lương Đống có năng lực là lực lượng, Mông Ba hiện tại đang ở trong miệng dị thú, nếu mạnh mẽ ra tay thì chỉ làm cho Mông Ba chết nhanh hơn. Kỳ thật, Mông Ba có thể tự thoát ra được, bọn họ có năng lực làm được điều đó, đáng tiếc hiện tại Mông Ba chỉ biết kêu la thảm thiết, đã hoàn toàn quên đi năng lực của bản thân.

Diệp Thần cũng không có lòng tốt để cứu Mông Ba, lúc này chỉ có Quyết Năng mới cứu được hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui