Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Buổi chiều ba giờ, ở cửa căn cứ có tám người đang đứng, nghiễm nhiên đó là đám người Diệp Cẩn. Bên cạnh là hai chiếc xe đã qua cải tạo, sau xe để đồ ăn và nước uống, tám người chia làm hai tổ, mỗi tổ bốn người.

Tổ Diệp Cẩn bao gồm, Diệp Thần, Sakiko Suziki và Đường Bưu. Bên cạnh, trên chiếc xe khác chính là Long Tường Thiên, Mộc Văn Ngạn, Trương Như Anh và Tần Phong, Tần Phong là thân thích của lão Tần, võ giả hoàng cấp cấp tám hệ hỏa, mặt chữ điền, không nói nhiều lắm, người thoạt nhìn rất có tinh thần.

“Lần này… liền làm phiền anh… Diệp Cẩn.” Lão Tần trầm giọng nói, tóc mai hai bên đã hoa râm, trên mặt mang theo chút nếp nhăn, đôi mắt hữu thần, bên cạnh là đám người Trương Thiết Long đi theo ông, từng câu đều tha thiết, cảm kích nhìn Diệp Cẩn.

Nhiệm vụ lần này, chỉ được thành công, không được thất bại.

Võ giả cấp mười tọa trấn không dễ dàng vận dụng. Con bài trong tay lão Tần cũng không nhiều lắm, có thể nói tám người Diệp Cẩn chính là hy vọng của căn cứ và liên minh. Trước khi quyết chiến, phải giải quyết chuyện phiền phức về lương thực, liên minh vốn luôn khai khẩn đất hoang, nhưng lần này tang thi và dị thú bạo động làm cho bọn họ bỏ quên. Lúc này, liên minh đang lâm vào khốn cảnh, vấn đề đồ ăn một ngày còn không giải quyết thì nguy cơ của liên minh lại càng thêm một ngày không thể giải trừ.

Vì phải giải quyết nguy cơ lương thực, liên minh thậm chí còn đưa ra nhiệm vụ khai khẩn gieo trồng cho dị năng giả và thể thuật giả, để nhanh chóng tìm ra cách giải quyết. Đất bị nhiễm virus không thể gieo trồng thực vật, nguồn nước có thể cung cấp cho con người sử dụng thì dần dần giảm bớt, ai cũng không biết, một ngày nào đó có thể bị chết đói hay không?

“Vâng, tôi sẽ nắm chắc thời gian, sẽ trở về trước hành động Song Thập.” Diệp Cẩn nghiêm túc gật đầu, căn cứ có thể tự cung tự cấp, nhưng căn cứ cho dù rất lớn, cũng không thể cung cấp thực vật cho cả liên minh.

Hiện này, liên minh chỉ còn mấy căn cứ lớn còn tồn tại mà không tổn hao gì, căn cứ nhỏ đều bị tang thi và dị thú công phá, người chạy lạc đều tiến vào trong đó. Có thể nghĩ, tương lai của căn cứ sinh tồn sẽ như thế nào… Cho dù là Bắc Bình, cũng là có lòng không có sức, không thể cung cấp quá nhiều thức ăn.

Nếu lần này ra ngoài, thành công tìm được kho lương thực ở Đông Biên, xem như là đã giải được nỗi lo. Trước khi hành động Song Thập thì không chỉ có một mình đội Diệp Cẩn phải ra ngoài mà trước sau đã phái mấy chục đội ngũ dị năng giả ra ngoài kiếm đồ ăn. Nhưng, đội của Diệp Cẩn là đặc thù nhất, nơi bí mật nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.

“Thuận buồm xuôi gió!” Lão Tần nói: “Nếu là có thể, nhớ rõ mang càng nhiều hạt giống về càng tốt. Viện nông nghiệp đang tận lực giải quyết vấn đề thổ nhưỡng, tranh thủ nhanh chóng giải quyết vấn đề thiếu thốn thức ăn, hạt giống bị tồn kho ở Bắc Bình đã bị người thiêu hủy, trong thời gian ngắn không thể nghiên cứu chế tạo.”

Vẻ mặt lão Tần ngoan lệ, chiêu rút củi dưới đáy nồi của Liễu gia rất tuyệt! Trực tiếp chặt đứt hy vọng của tất cả mọi người ở Bắc Bình, hạt giống chết rồi thì không thể gieo trồng cây nông nghiệp. Không có ăn thì không cần bọn họ động thủ, Bắc Bình sẽ rơi vào hỗn loạn, vì Liễu gia không nghĩ đến bọn họ còn có đường lui là căn cứ này nên bọn họ mới có thời gian giảm xóc, tạo thời ổn định để tính kế lâu dài.


“Vâng!” Diệp Cẩn kính lễ, mở cửa lên xe.

“Chúng ta xuất phát về hướng nào?” Diệp Thần hỏi.

Huyện Uy Hưng có không ít tang thi và dị thú, chủng loại biến dị cùng trí thi đã lui lại, ai cũng không biết chúng đã đi nơi nào? Nhưng mà trong lòng mọi người dường như cũng đã có đáp án, chỉ có điều còn chưa xác định thôi.

“Về phía Bắc trước, dọc theo đường cao tốc đi đến, sau đó xuống cao tốc ở thôn Đông, tiến vào thành Tuy Viễn, thành Tuy Viễn là nơi nghiên cứu trọng điểm của căn cứ gieo trồng bình nguyên Hoa Đông. Tuy rằng, sau khi mạt thế bùng nổ, thành Tuy Viễn đã thành lập một văn cứ cỡ trung, nhưng lực lượng vũ trang lại yếu, chỉ có thể tồn tại nửa năm liền bị tang thi công phá. Người sống sót di chuyển vào Bắc Bình, cho nên trên trình độ nào đó, thành Tuy Viễn có thể xem như là còn đầy đủ.” Diệp Cẩn nhẹ giọng giải thích.

Cái gọi là đầy đủ chính là các loại phương tiện và kiến trúc, chúng nó đều giữ lại như trước mạt thế. Thành Tuy Viễn là căn cứ gieo trồng, dân số rất đông, đất rộng của nhiều, tuy rằng thi hành cơ giới hóa, nhưng cũng bảo lưu lại không ít người khéo léo.

“Phải bao lâu?” Diệp Thần hỏi.

Trước mắt, cái bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.

Tiến vào phía thành Đông Biên chính là kế hoạch đã dự bị từ sớm của liên minh, nhưng Liễu gia đột nhiên làm phản, khiến cho kế hoạch này không thể thực hiện trước. Vì chuẩn bị cho chiến tranh, đại đa số dị năng giả đều phải ở lại Bắc Bình, phòng ngừa đánh bất ngờ.

“Nếu tất cả thuận lợi thì tám tiếng.” Khuôn mặt Diệp Cẩn bình tĩnh, tám tiếng, là ý nói nếu bọn họ vẫn luôn đi xe. Mười năm qua, ai cũng không biết đường lúc này có còn thông suốt hay không?

“Vậy à?” Diệp Thần nói.

Nghe lời của Diệp Cẩn, Diệp Thần dùng tay xoa thái dương.


Tiền đồ xa vời!

Chạy bốn tiếng, cuối cùng cũng xuống đường tốc độ cao, tiến vào thôn Đông, Nhưng từ thôn Đông đi đến thành Tuy Viễn còn cần lộ trình bốn tiếng, một đường hữu kinh vô hiểm, có lẽ đại đa số tang thi đều đã tiến vào Mậu Danh, đến nỗi số tang thi và dị thú ở đây đã giảm bớt rất nhiều.

“Từ từ, phía trước có phải có căn cứ hay không?” Diệp Thần chỉ về bức tường bị vỡ phía trước, cau mày, không thể nghi rõ được vì sao nơi này lại có căn cứ. Nhưng mà, có căn cứ thì có nghĩa là nơi này có vật tư được lưu lại từ trước.

“Di! Thật sao?!” Đường Bưu hưng phấn ló đầu ra từ cửa sổ, vui mừng nhìn căn cứ hoang tàn phía trước, trên cách tường lưu lại vết máu đỏ sậm, còn có nơi lưu lại mấy hòn đá, đè lên mấy phần tay chân cụt cùng với thi thể của tang thi. Tuy rằng đã qua lâu như vậy, dấu vết thoạt nhìn còn rất mới.

“Kỳ quái, anh đến bây giờ cũng không nghe nói đến chuyện thôn Đông có căn cứ?” Sắc mặt Diệp Cẩn nghiêm trọng, bốn phía thực im lặng, ngay cả tiếng côn trung kêu cũng không có, xem ra nơi này không đơn giản…

“Căn cứ sinh tồn loại nhỏ này, liên minh không có khả năng đều ghi lại tất cả, không có nghe nói qua cũng rất kỳ lạ.” Diệp Thần nói, ý thức cẩn thận phóng ra bốn phía, Diệp Thần không dám kéo dài quá xa, ý thức là tiến hóa tư tinh thần lực mà ra, nếu bị thương lại rất phiền toái. Trước kia không biết nên Diệp Thần cũng không để ý.

Hiện tại đã biết nên Diệp Thần đương nhiên phải làm việc cẩn thận rồi.

Gặp phải căn cứ mới phát hiện, đương nhiên không thể bỏ qua, Diệp Cẩn dừng xe, mấy người cẩn thận mà dừng xe. Không hề vội vã đến gần căn cứ, dưới tình huống địch tối ta sáng, trong mạt thế, làm gì cũng có thể mất mạng.

“Như thế nào lại dừng?” Phía sau, Long Tường Thiên dừng xe đi đến, nghi hoặc nhìn Diệp Cẩn, vì sao lại không nắm chặt thời gian. Thôn Đông cách thành Tuy Viễn còn rất xa, nếu dừng lại ở đây, không thể nghi ngờ là vô cùng lãng phí thời gian.

“Ở đây phát hiện căn cứ sinh tồn loại nhỏ, trời sắp tối…” Diệp Thần ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.


“Nhưng mà thời gian…” Long Tường Thiên chần chừ, bầu trời tối đen có nghĩa là thời điểm nguy hiểm đã đến. Nhưng mà, thời gian của liên minh đã đến, bọn họ phải trong thời gian ngắn nhất tìm lương thực đủ chống đỡ cho liên minh.

“Căn cứ này không thích hợp, cảm giác rất kỳ quái!” Diệp Thần nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh xe, đứng ở trên cao nhìn vào bên trong căn cứ. Nơi đây tuy rằng đã bị công phá nhưng bốn phía cũng còn không ít tường cao che chắn, trong lúc nhất thời khó có thể thấy rõ ràng tình hình trong căn cứ.

Ý thức vừa đi vào thì Diệp Thần liền cảm giác được ý thức của mình đang bị cái gì đó cắn nuốt, cảm giác thật vi diệu. Loại tình hình này trước đây chưa từng thấy qua.

“Ây…bên trong có rất nhiều xương trắng.” Đường Bưu đứng ở trên tường cao cúi đầu nhìn xuống, bất ngờ nhìn thấy một chồng xương trắng. Bạch cốt nhiều như vậy, phải có bao nhiêu thi thể mới có thể hình thành loại hiện trạng này? Nhìn thấy mà ghê người.

Mộc Văn Ngạn lướt qua Long Tường Thiên, đi đến bên cạnh Đường Bưu, thuận mắt nhìn qua, xương của con người, dị thú, chậm chí còn có cả không ít tang thi…

“A! Cái gì vậy?” Trương Như Anh đột nhiên hét lên một tiếng, dậm chân tại chỗ. Chỉ thấy dưới chân trái của Trương Như Anh có một khối thịt không biết đã bị cắi gì cắt rớt, làm cho Trương Như Anh giật mình, sắc mạt nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Đây là thứ gì?” Trương Như Anh giơ chân, nhìn chằm chằm con quái vật đã bị chém mất một bên, nửa thân mình dính máu đen sẫm, miệng mở ra thật lớn khiến cho người ta sợ hãi!

“Con kiến sao?” Diệp Thần do dự nói. Hoài nghi nhìn thứ đó, bộ dáng rất giống con kiến, nhưng lớn hơn kiến gấp trăm lần, từ xa nhìn thấy vô cùng xấu xí dữ tợn.

“Kiến tang thi hay là kiến biến dị!” Diệp Cẩn cũng không thể xác định, theo sự tiến hóa của virus T, giới sinh vật đã xuất hiện rất nhiều biến hóa không thể xác nhận, những biến hóa đó không chỉ biểu hiện trên dị năng giả, mà còn biểu hiện trên động vật và thực vật.

“Trương Như Anh đừng kêu, tiêm huyết thanh trước đã.” Mộc Văn Ngạn nhảy xuống tường cao, từ trong ba lô lấy ra một cây kim, dùng kim lấy huyết thanh sau đó tiêm vào chân Trương Như Anh. Sau khi tiêm xong rồi liền dùng dao cắt phần thịt bị thương ở chân xuống.

Trong nháy mắy, chân của Trương Như Anh chuyển tím, thịt gần vết thương đều biến thành màu tím đen, ẩn ẩn phát ra mùi hư thối. Virus T kết hợp với gen của sinh vật thiên nhiên, virus vì thế mà tiến hóa, độc tính so với virus T càng bá đạo hơn.

“Là kiến tang thi.” Mộc Văn Ngạn nghiêm túc nói.

Long Tường Thiên nhíu mày nói: “Rất nghiêm trọng?”


“Rất nghiêm trọng, căn cứ này có thể đã bị kiến tang thi chiếm lấy, vùng này đã bị biến thành trường săn bắn của nó, xương trong căn cứ có thể không chỉ có nhiêu đây.” Mặt Mộc Văn Ngạn hiện lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Trong giới động vật thì động vật quần cư là phiến toái nhất, như là châu chấu, kiến, chuột, hoặc mấy chủng loại nhỏ bé khác, là đối thủ vô cùng khó chơi. Cho dù như thế nào thì không có ai muốn đối nghịch với nó cả.

“Lên xe, rời đi trước.” Long Tường Thiên nói. Động tác những người khác cũng không chậm, nhanh đi đến xe, chuẩn bị lên xe rời đi.

Mộc Văn Ngạn lắc đầu, nói: “Chậm, chúng ta đã đến đầu thôn Đông, cũng đã làm kiến tang thi thức giấc. Chuẩn bị tác chiến, mỗi người phải tiêm vào huyết thanh trước, phòng ngừa virus nhập thể.”

Quả nhiên, Mộc Văn Ngạn vừa dứt lời.

Ngay sau đó bên tai liền vang lên tiếng tất tất tác tác, lào rào, khiến cho da đầu người nghe run lên. Mấy người nhìn nhau, ý thức Diệp Thần nháy mắt mở ra, tìm nơi yếu nhất để tranh thủ rời đi.

“Tiểu Thần, tìm được nơi đột phá không?” Diệp Cẩn hỏi, Diệp Cẩn xoay người, nhìn Tần Phong nói: “Tần Phong chuẩn bị, anh phụ trách mở đường.”

Nhìn bốn phía đều là kiến tang thi có lớn có nhỏ, cho dù bọn Diệp Cẩn có định lực hơn người thì cũng cảm thấy phát lạnh, tứ chi lạnh như băng. Miệng của bọn chúng đều là răng vừa nhọn vừa dài, khiến người phát run. Nhìn miệng của mấy con kiến tang thi, mọi người không khó nghĩ ra đống xương trắng này là từ đâu mà đến.

“Số lượng kiến tang thi ở hướng Tây Nam là ít nhất.” Diệp Thần nói, ánh mắt u ám nhìn kiến tang thi trước mặt, ý thức luôn tìm cách chạt trốn, thậm chí luôn có thứ đang cắn nuốt ý thức của mình, nếu động tác của cậu không nhanh lên thì ý thức sẽ bị tiêu tan trong nháy mắt.

“Tiểu Thần, có sao không?” Thấy sắc mặt Diệp Thần trắng nhợt, thân mình ngã xuống, Diệp Cẩn vội vàng tiến lên đỡ Diệp Thần, lo lắng nói.

“Không có việc gì, có thứ gì đó đang dần dần ăn ý thức của em, rất nguy hiểm.” Diệp Thần nói.

Long Tường Thiên ôm lấy Trương Như Anh nhét vào trong xe, sau đó bản thân cũng lên xe, động tác của Mộc Văn Ngạn không hề chậm mà theo sát họ. Diệp Cẩn đỡ lấy Diệp Thần lên xe, cùng với Sakiko Suziki mà che chở cho Diệp Thần. Tần Phong đứng trên đỉnh xe, dị năng hệ hỏa nháy mắt hóa thành hỏa long công kích bọn chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận