Bạch Duẫn Dương ngắm nghía cái lồng của sư tử con bị thương kia.
Đám người này vì để cho sư tử con ăn nên đã mở nắp lồng ra, với lại còn chẳng thèm đóng cửa, vừa hay lại lợi cho Bạch Duẫn Dương.
Nhóc ngước đầu ước chừng độ cao một chút, nhanh nhẹn tung người nhảy thẳng vào trong lồng sắt, đáp xuống đất không chút tiếng động, hết sức nhẹ nhàng.
Sư tử con trong lồng sắt thở phì phò, không để ý đến thương thế mà giãy dụa đứng lên, cúi đầu rít gào: “Gràoo—”
Nó đang cảnh cáo kẻ xâm lăng.
Bạch Duẫn Dương nghe hiểu được.
Nói là sư tử con chứ thật ra chẳng nhỏ chút nào.
Hai tên nhóc trong lồng đứng đối mặt nhau, chênh lệch thoáng chốc rõ ràng.
Dáng dấp của sư tử con trải qua biến dị không khác mấy so với sư tử trưởng thành.
Người dài một mét, toàn thân trắng phau, chỉ có thể từ nét ngây ngô trong ánh mắt mà đoán ra tuổi thực của nó.
Đối với việc Bạch Duẫn Dương tập kích, lông trên người nó đều hơi xù lên, dáng vẻ chim sợ cành cong.
Bạch Duẫn Dương chỉ to bằng con mèo nhà đành phải ngẩng đầu nhìn nó.
Hết cách rồi, trăm năm qua nhóc mới to được chừng này, tốc độ lớn chậm hơn rùa bò nữa.
Dị năng giả canh giữ ở cửa nghe động tĩnh liền vội vã chạy tới.
Thấy Bạch Duẫn Dương tự nhảy vào lồng, sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng đổi theo:
“Đội trưởng, con thú biến dị mấy anh mang về nhảy vào lồng của sư tử trắng rồi kìa!” Đây chính là cây rụng tiền đó trời ạ.
Lỡ bị con sư tử kia làm bị thương, kẻ trông coi là hắn sẽ bị…
Dị năng giả nghĩ tới đây mặt trắng bệch đi.
Nếu không phải được đồng bạn kéo ra thì có khi hắn đã nhảy vào lồng lôi Bạch Duẫn Dương ra rồi.
Vì cho tới giờ bọn họ cũng chưa biết nhóc con lông xù này thuộc giống gì, nên mọi người ai cũng gọi con thú này là thú biến dị.
Mấy người Lâm Hoành Vĩ nghe thuộc hạ la to vội chạy từ phía sau tới.
Nhìn một lớn một nhỏ trong lồng yên tĩnh nhìn nhau, trước mắt tối sầm.
Sớm biết thế thì đã tống nó vào lồng rồi, không nên vì biểu hiện ngoan ngoãn của nó mà sơ sẩy như vậy.
Nếu như bị thương, thế lúc khai trương ba ngày tới thì…
“Mở lồng ra bắt nó lại đây.” Lâm Hoành Vĩ rống to.
Bạch Duẫn Dương ngó ngó bộ dạng hốt hoảng của mọi người, trong lòng có chút nóng nảy.
Với lại, ba người Lâm Hoành Vĩ, Văn Bân, Mạnh Tuyết là đầu sỏ gây nên thương tích cho sư tử con.
Bé sư tử sau khi nhìn thấy bọn chúng, càng lúc càng cáu kỉnh, rít gào một tiếng nối tiếp một tiếng.
Có kẻ dẫn đầu rồi, động vật biến dị trong các lồng khác cũng bắt đầu gào theo
“Meooo—”
“Gâuu—”
“Chít chít—”
“Híiii—”
Trong phút chốc, cả kho hàng vang lên âm thanh làm cho Bạch Duẫn Dương tâm phiền ý loạn.
“Méooo—” Cái giọng rít gào bé bỏng lại vang vọng một lần nữa, âm thanh sền sệt, ngòn ngọt giống như cái giọng mềm mại của thú non vừa đầy tháng, khiến ai nghe được đều thấy trong lòng ngọt không kể xiết.
Chẳng quá đám thú biến dị trong kho hàng lại như bị sét đánh.
Tiếng ồn cuối cùng cũng dứt.
Cái đuôi của cục bông hết trái phe rồi phải phẩy, cực kỳ khó chịu với cái giọng con nít hôi sữa của mình.
Vừa rồi nhóc cố tình lộ ra một chút linh lực, hơi thở mạnh mẽ quét sạch cả kho hàng.
Bản thân đám dị năng giả có thể không cảm nhận được, nhưng loài thú đã biến dị có giác quan cực kỳ nhạy bén.
Thấy chưa, im hết cả rồi kìa!
Sư tư con hung hãn trong lồng kia cùng với đám động vật biến dị khác làm ầm ĩ trong kho cứ như bị đè ngậm miệng lại cả đám, câm như hến mà dựa vào lồng sắt run bần bật.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhóm Lâm Hoành Vĩ đều để mắt đến trên cái lồng ở giữa kho, cho nên chẳng mảy may thấy được dáng vẻ sợ hãi của đám động vật biến dị.
Có điều, bộ dáng sư tử con cụp chặt cái đuôi cũng đủ để làm bọn họ giật mình rồi.
“Cái…cái này rốt cuộc là thú biến dị gì vậy, sao ngay cả sư tử trắng cũng sợ nó?”
“Con sư tử mẹ kia đã tới cấp bốn rồi, sinh ra sư tử con nói kiểu nào cũng phải tầm cấp hai.
Nếu ngay cả nó cũng sợ, thì mẹ của con thú biến dị này nhất định là rất mạnh.”
“Đội trưởng, tóm lại thì nó là cái giống loài gì vậy?”
“Đội trưởng, có khi nào thú mẹ sẽ tìm đến không? Nó đã mạnh như vậy rồi, lỡ như thú mẹ mò đến, vậy chúng ta…”
Dị năng giả ở thành phố S cấp cao nhất cũng chỉ tới cấp ba, đến tận bây giờ người thành công lên cấp bốn cũng không có lấy một mống.
Nếu thú mẹ tìm đến, kỳ này bọn họ chết chắc rồi!
Nghe đội trưởng nói, con thú biến dị chưa rõ giống loài này là tự nguyện theo chân bọn họ.
Nói cách khác, thú mẹ không hề bị thương.
Một con thú biến dị cấp bốn mạnh vãi linh hồn!
Một con thú biến dị cấp bốn không bị thương mạnh vãi linh hồn!
Toàn bộ dị năng giả trong xưởng nhào lên chỉ sở cũng không phải đối thủ của nó.
Mọi người nhao nhao lên.
Lâm Hoành Vĩ tâm lý bình tĩnh, quát lớn: “Nhao nhao cái gì! Nếu thật sự có thú mẹ, e cũng đã sớm mò tới đây rồi.
Không có động tĩnh gì cũng chứng mình có khi thú mẹ chết quách ở đâu rồi.”
Văn Bân thân là phó đội trưởng cũng an ủi mọi người: “Tao cũng nghĩ là không có thú mẹ đâu.
Ba ngày này mọi người chú ý một chút, chờ khai trương thì đem bán nó đi.
Chuyện còn lại thì mặc xác người mua mệt óc.”
Những người còn lại nghe quân sư nói như vậy, thoáng yên tâm.
Dị năng giả trực ban chỉ chỉ cục bông đang nằm trong lồng trừng to mắt: “Vậy tính sao với chúng nó đây?”
Lúc mọi người đang bàn bạc, Bạch Duẫn Dương cũng chẳng rảnh rang gì.
Nhóc vỗ sư tử con không chịu ăn lấy một miếng đồ ăn cho chó kia một phát, bay đến một góc trong lồng.
Thấy dưới chân toàn là vết máu đen khô lại, ngay cả một chỗ sạch sẽ cũng chẳng có, có chút hối hận vì đã nhảy vào.
Cả người trắng phau loang lổ vết máu của sư tử con còn nằm ì ở đấy không nhúc nhích, thấy Bạch Duẫn Dương nhìn sang đây, cái đuôi giật giật lo lắng.
Theo thói quen, ánh mắt Bạch Duẫn Dương liền rơi vào đỉnh đầu coi như sạch sẽ của sư tử.
Không biết nằm sấp trên đó có cảm giác gì đây ta.
Báo tuyết con tao nhã đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt sư tử, ngẩng đầu nhìn lên.
“Meo—” Vẫn là cái giọng mềm mềm ấy.
“Grào—” Không đủ sức lấy uy, còn có chút tội nghiệp.
Cách giao tiếp chỉ duy loài thú mới hiểu.
Giằng co một hồi, sư tử chủ động cúi đầu, để mặc cho cái vuốt dày của Bạch Duẫn Dương đặt lên trên đầu.
Hì hà hì hục trèo lên, co cả người lại thành một nắm.
Bạch Duẫn Dương thỏa mãn híp mặt lại, trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ, cái đuôi nhung cuốn quanh thân mình, nhắm mắt che mũi lại.
Linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển, bắt đầu tu luyện.
Đám dị năng giả trừng to mắt.
Văn Bân nhìn Bạch Duẫn Dương lấy đuôi che mũi lại có chút đăm chiêu, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ.
“Bỏ đi, không đánh nhau là được, chúng ta đi vào chỉ sợ lọt vào công kích của chúng.” Lâm Hoành Vĩ nhìn từ đầu đến đuôi, thấy hai con thú biến dị chung sống hòa bình, cũng không khẩn trương nữa.
Mạnh Tuyết gọi mọi người đi ăn cơm, thuận tiện thay ca cho ngươi người dị năng giả kia luôn.
Mặt khác, động vật biến dị trong lòng sợ hãi nhìn Bạch Duẫn Dương có vẻ như ngủ rồi, thấy nhóc không có ý gì khác nữa mới lui vào trong một góc lồng nghỉ ngơi.
Mà con sư tử được Bạch Duẫn Dương chinh vi tọa kỵ[1], toàn thân cứng ngắc không dám cử động lấy một cái.
Thứ nhất là miệng vết thương trên người do ban nãy giãy dụa lại nứt ra rồi, giờ đau không tả xiết.
Hai là Bạch Duẫn Dương tỏ rõ cần nghỉ ngơi, nó sợ mình loay hoay lại làm phiền đến tên sát thần này.
Nó cố hết sức biến bản thân thành pho tượng, bộ dạng hết sức đáng thương.
Tuy nhiên chẳng bao lâu nó liền thoải mái mà híp mắt lại, ngay cả động vật ở các lồng khác cũng thể lỏng thần kinh đang căng chặt.
Linh khí bốn phía cuồn cuộn, không ngừng tập trung lại trong cơ thể Bạch Duẫn Dương.
Lúc thở ra hít vào cũng đều là linh khí bức người.
Ở gần sát như thế nên sư tử con cũng được hưởng ké, chỉ cảm thấy vết thương trên người được linh khí gột rửa xong cũng không còn đau cho lắm.
***
Ban đêm, nhóm dị năng giả mệt mỏi cả ngày trời đều đi nghỉ ngơi.
Ở cửa chỉ có hai người ngồi trên ghế trực đêm, trên người phủ một cái áo bành tô, lò sưởi ấm áp kề bên, ngủ thiếp đi.
Cả kho hàng tối mù, chỉ có cửa kho có ánh sáng leo lét của ngọn đèn, chiếu trên người của dị năng giả trực đêm.
Lồng sắt giữa kho hiện lên ánh sáng lóng lánh, con ngươi xanh thẫm dựng thẳng hiện lên nét ranh ma nhàn nhạt.
Thấy hai dị năng giả ở cửa liền gật đầu một cái, Bạch Duẫn Dương giơ cái móng vuốt dày cộm xoa xoa vài cái trên trán.
Lông mao nằm gọn bị móng vuốt của bản thân xoa rối, càng thêm vẻ xù xù mềm mềm.
Ánh sáng chợt lóe, bên người xuất hiện một ngọn cỏ nhỏ trôi lơ lửng.
Bạch Duẫn Dương thổi nhẹ một hơi, một ít bột huỳnh quang phát ra từ ngọn cỏ không chút thu hút này nhẹ nhàng nhẹ nhàng chui vào trong lỗ mũi của hai người kia.
Đầu của dị năng giả gục xuống, bây giờ thì ngủ chắc rồi.
Cái đuôi lông phía sau thể hiện rõ cảm xúc, trái lắc qua phải lắc lại, lỗ tai thì run lên phấn chấn.
Bạch Duẫn Dương nhảy từ trên đầu sư tử con xuống.
Trải qua cả một đêm, sư tử cơn vì có linh khí dồi dào, tinh thần dần dần chuyển hướng tốt hơn, ngay cả miệng vết thương trên người cũng nhỏ đi nhiều.
Nó hoàn toàn coi Bạch Duẫn Dương như người một nhà, thấy Bạch Duẫn Dương sắp rời đi liền vội vàng giãy dụa đứng lên đuổi theo.
Sư tử con vì không muốn phát ra tiếng, bộ dáng nhón mũi chân đáng yêu khỏi phải nói luôn.
Cái chân chắc nịch giống như mang giày bằng tuyết vỗ vỗ lồng sắt, Bạch Duẫn Dương nhe răng.
Sư tử con lập tức lui về một góc, nếu không phải biết rằng không thể phát ra tiếng, có khi còn rừ rừ hai tiếng lên án cái chân[2] tàn bạo của tên nhãi báo tuyết kia.
Thấy nó đáng thương mà nhìn mình, Bạch Duẫn Dương hừ lạnh một tiếng, rồi giơ móng vuốt lên sờ sờ cái ấn ký màu đỏ trên trán kia.
Ba ba hay cắn bậy kia hiểu rõ cái tính thù dai như quỷ của nhóc, biết đường mà vung tay ném thẳng nhóc không thèm nói trước lấy một tiếng.
Chờ nhóc về đi, chắc chắn sẽ quậy cái nhà trở nên gà bay chó sủa cho coi.
Để làm nhóc yên lòng, hộ ấn màu đỏ trên trán không chỉ là hộ ấn, mà bản thân còn là một không gian.
Bên trong có rất nhiều bảo bối mà hồi trước nhóc thèm chảy nước miếng.
Hồi trước ba nhóc cất giấu giấu rất nhiều kỳ trân dị bảo mà người người tranh đoạt trong vùng Vô Giới, sau đó bản thân ông khi ấy còn buôn qua bán lại chút đồ, cái gì cần có cũng có hết.
Bạch Duẫn Dương rõ mồn một suy nghĩ của cha mình.
Chẳng qua là sợ sau khi thành niên nhóc quay về tính sổ thôi.
Hy vọng Bạch Duẫn Dương thấy lần này ông ruột đau như cắt bỏ ra phần lớn những thứ yêu thích trong vô số đồ cất giấu được, sẽ không quậy tung hết lên nữa.
Với lại, cũng sợ nhóc gặp phải nguy hiểm.
Có mấy thứ này, dù cho có là nơi hiểm trở gì thì nhóc cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Không thể không nói chiêu này hữu hiệu ghê gớm, uất ức bị ném đi trong lòng Bạch Duẫn Dương lập tức tan thành mây khói.
Nếu không có phong ấn năng lực biến hình của nhóc thì tốt rồi.
Cục bông Bạch Duẫn Dương được một tấc lại muốn tiến một thước nghĩ.
Thấy sư tử con còn đứng trong góc không chớp mắt nhìn mình, Bạch Duẫn Dương giương vuốt lên vừa xoa xoa trán vừa nghĩ cứ xoa mãi vậy có khi nào trọc luôn không đây.
Một cái chai nho nhỏ xuất hiện bên người, bị cái đuôi dài bắt được.
Bạch Duẫn Dương áp sát cái chai mà cố sức nghe ngóng.
Không sai, đây là linh nhũ mà lúc trước đánh thắng Hỏa Trư Tinh dưới chân núi giành được.
Cơ mà…
Bạch Duẫn Dương liếc mắt nhìn sư tử con một cái, triệu hồi một quả cầu nước thật lớn.
Phải pha loãng ra mới được, nếu không sẽ nổ tung mất.
Mở nắp chai, linh khi nồng đậm từ trong chai khuếch tán ra ngoài.
Trong kho hàng tối om hiện lên từng đôi mắt sáng long lanh, giữa cái kho tĩnh lặng như tờ này có chút dọa người.
Bạch Duẫn Dương thỏa mãn mà gật gật đầu.
Biết im lặng là tốt rồi.
Đừng có thấy cái chai chỉ tầm ngón cái, dung lượng không nhỏ chút nào, linh nhũ bên trong cũng cỡ một cái hồ nước.
Vì thế Bạch Duẫn Dương cũng chẳng đau lòng, quả cầu nước được triệu hồi càng lúc càng to, mãi đến khi ép sư tử con dán chặt người trên lồng sắt mới thôi.
Trích một giọt linh nhũ hòa vào quả cầu, sau đó đem chia cho tất cả động vật.
Những con thú này cũng rất cẩn thận, ngay cả uống nước cũng không hề phát ra tiếng động.
Bạch Duẫn Dương nhảy ra khỏi lồng sắt.
Sư tử con bên trong thấy thế bèn nôn nóng đứng lên.
Bạch Duẫn Dương khều nhẹ cái mũi của nó, giương thẳng vuốt lấy đà nhào tới phòng nghỉ của dị năng giả.
Mong là có bản ghi chép gì đó.
***
Bạch Duẫn Dương phiền muộn mà khép lại một quyển rồi một quyển, ra khỏi phòng, động tác có chút mạnh nhưng lại không làm kinh động đến bất kỳ ai.
Lâm Hoành Vĩ ở đằng sau bị ảnh hưởng bởi nhành cỏ gây mê ngáy khò khè vang rung trời, ngủ không khác gì lợn chết.
Không có.
Không có bản ghi chép về Thái Cực Âm Dương Bàn, về chuyện động vật biến dị cũng không có, ngay cả về tang thi mà Bạch Duẫn Dương tò mò cũng không có lấy một tin tức.
Bực ghê á!
Bạch Duẫn Dương nheo mắt, dợm bước từng bước một trong kho hàng.
Tất cả động vật biến dị trong lồng sắt đều dồn ánh mắt vào nhóc, đầu chuyển trái rồi chuyển phải, dáng vẻ như coi nhóc con thành thủ lĩnh rồi.
Cửa chính của kho đã đóng từ lâu, nếu mà muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể theo cửa thông gió ở kia thôi.
Bạch Duẫn Dương nhìn cái cửa thông gió ở trên, nhẹ nhàng nhảy lên.
Đám thú trong lồng xôn xao một chút liền yên tĩnh lại, điều này khiến nhóc rất chi là vừa lòng.
Phá lệ mà giải thích một câu: “Tôi không có đi.”
Chúng nó nghe hiểu, ngoan ngoãn mà lùi về một góc trong lồng rồi nằm im.
Đêm xuống nhưng gió tuyết không chỉ không ngừng, ngược lại có xu hướng mạnh hơn.
Bạch Duẫn Dương đứng trên cửa thông gió nhìn xuống dưới, tuyết đọng không quá một vuốt của nhóc.
Nhóc nhảy xuống dưới, giống như một cọng lông chim khẽ khàng mà đứng trên mặt tuyết, đạp vuốt chạy tới kho hàng gần đó nhất.
Thật trùng hợp, kho hàng gần đó nhất lộ ra một lá cờ màu hồng.
Người phụ nữ tuyên bô muốn mua nhóc ở chỗ này.
Bạch Duẫn Dương tiến vào kho hàng, liếc mắt một cái liền thấy khỉ mẹ đang ôm con trong một góc.
Tình trạng của nó không tốt lắm.
Cái lỗ to trên người nó tuy rằng đã sớm cầm máu, nhưng toàn thân đều là vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ thoạt nhìn trông rất rợn người.
Hơn nữa nhiệt độ không khí lạnh buốt, Bạch Duẫn Dương thấy nó thở khò khè liền biết có chút không bình thường.
Chắc là phát sốt rồi.
Dù thế khỉ mẹ cũng không buông đứa nhỏ trong tay ra, lui vào một góc trong lồng ôm chặt khỉ con trong ngực.
Giống như là bảo về cho món đồ quan trọng nhất vậy.
Bạch Duẫn Dương tin tưởng, dù cho có phải chết thì nó cũng không buông tay.
Nhóc con bước vào kho, toàn bộ thú biến dị đang thiêm thiếp ngủ đều bừng tỉnh, im lặng mà nhìn nhóc.
Chúng nó cũng giống như đám thú biến dị ở kho bên kia, không gây ra tiếng động gì.
Quen tay lấy ra cây cỏ gây mê thổi nhẹ một hơi, hài lòng thấy dị năng giả trực đêm nằm úp sấp trên bàn.
“Khéc khéc!” Khỉ mẹ thấy thể bèn nhỏ giọng cầu xin, bé khỉ nằm trong lòng mẹ, nhìn xuyên qua khe ngực thấy được một màu lông xù ánh bạc.
Nó được bảo vệ rất kỹ.
Bạch Duẫn Dương nghe hiểu ý, lạch bà lạch bạch chạy đến bên người khỉ mẹ.
Khỉ mẹ sắp chết thấy Bạch Duẫn Dương bước vào kho hàng, trông nhóc chẳng tốn bao công sức đã hạ gục một đám người, ngay lập tức liền hiểu được, phát ra tiếng kêu cầu cứu.
“Nói cho tôi biết có cách gì có thể tìm hiểu được tình huống nơi này, dùng để trao đổi với việc cứu cô.” Xung quanh không có ai, Bạch Duẫn Dương chẳng thèm giả bộ nữa, khôi phục lại tiếng người.
Khỉ vốn là giống loài thông minh, huống chi là biến dị.
“Khéc.” Khỉ mẹ chỉ chỉ vào một gian phòng.
Động tác lấy chai triệu hồi cầu nước làm đến trôi chảy, Bạch Duẫn Dương còn cố ý thả thêm một ít thảo dược dịu nhẹ đưa cho khỉ mẹ trị thương.
Đem hỗn hợp cầu nước gồm linh nhũ và thảo dược đưa vào trong lồng săt, nhóc lập tức nhận được một ánh mắt cảm kích.
Bạch Duẫn Dương đem ánh mắt chuyển hướng vào cằn phòng khỉ mẹ vừa chỉ, lẳng lặng núp vào.
Sổ nhật ký à, chắc là cũng có ích đây.
[1] Chinh vi tọa kỵ (征为坐骑): Cưỡi ngựa chinh chiến.
[2] Từ gốc là “ba ba (巴巴)”: ý nói bàn tay.
Ở đây mình sửa thành chân cho hợp lý.