Tốt với tôi nhất là một người phụ nữ trung niên, tôi gọi dì là dì Lý.
Dì đến từ nông thôn, muốn đi vào thành tìm con gái của dì, nhưng khắp nơi đều là tang thi ăn thịt người và động thực vật biến dị, còn có người ăn người, dì không thể tìm được con gái của mình.
Có lẽ là bởi vì tôi và con gái dì gần bằng tuổi, khi chúng tôi kết bạn đi theo đại bộ đội cùng nhau chạy trốn, dì rất tốt với tôi, dạy tôi rất nhiều thứ.Rất nhiều thứ mà hiện tại tôi biết đều là được dì chỉ dạy cho.Trên đường chạy trốn, tôi từng bởi vì ăn quá nhiều đồ lạnh không dễ tiêu hóa mà vừa nôn vừa tiêu chảy, khi đó cũng không biết đi đâu tìm thuốc, dì Lý đào một loại rễ cây ngay ven đường nấu nước uống cho tôi, dì nói người trong thôn các dì có bệnh vặt gì đều không thích đi xem bác sĩ trong thành, biện pháp người già dạy là đào chút rễ dại ở gần đó nấu nước uống là được.Sau mạt thế thì một chút bệnh nhỏ đều sẽ chết người, loại rễ dại này đã cứu tôi rất nhiều lần, tôi cũng nhớ kỹ.
Hai năm ở đây tôi chưa từng dùng loại rễ dại này, nhưng tôi nhớ rõ lúc mình lên núi hình như đã thấy nó ở nơi nào đó.Ruộng đất trong thôn đều hoang phế, mọc đầy cỏ dại tươi tốt, chỉ có hai mẫu đất là trồng đồ vật, mấy năm nay tôi thử trồng ngô đậu que cà tím ớt ở chỗ này, có vài loại sống, có vài loại không sống, không ai dạy tôi việc nhà nông, tôi cũng không rõ mùa nào nên trồng cái gì cho nên tôi trồng đại vài thứ, tự mình mò mẫm.
Thu được hạt giống cũng không nhiều, nhưng dù sao cũng có chút thu hoạch.Lúc này ngoài ruộng là lúa mì trồng vào mùa thu năm ngoái, còn có một số loại khác.
Thật ra ngoại trừ hai mẫu ruộng mà tôi xử lý này, ở những mảnh ruộng bỏ hoang khác cũng thỉnh thoảng sẽ tìm được một ít niềm vui bất ngờ, có một số thứ đã từng trồng nhưng bây giờ không ai trồng nữa, nhưng những hạt giống để lại vẫn sẽ lớn lên hàng năm, không phải rất nhiều, nhưng một mình tôi ăn cũng đủ.Nơi này không có tang thi, không có ai khác, cho nên tôi rất thích nơi này.Chỉ là… Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có một chút cô đơn.
Tất nhiên, tôi chỉ có rất hiếm khi sẽ có loại suy nghĩ này, hầu hết thời gian tôi vẫn rất không thích những người khác xuất hiện.Tôi lại không tự chủ được cúi đầu nhìn thoáng qua quái vật nhỏ trước ngực mình.
Nói thật, thay đổi khiến tôi cảm thấy bất an, nhưng hiện tại, tôi cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.Đi qua hai mẫu ruộng kia, tôi bắt đầu đi xuống chân núi, vừa đi tôi vừa chú ý tới cống ngầm xung quanh bờ ruộng, các loại rễ dại này đa số sẽ mọc trong cống ngầm tránh ánh sáng.
Tôi dùng dao chẻ củi móc dây leo dưới chân, đẩy những cỏ dại quá mức rậm rạp ra.Đúng là mùa vạn vật sinh sôi, một tuần trước tôi lại đây còn không thấy cỏ dại này, một tuần sau những cỏ dại này bỗng nhiên xuất hiện trên diện rộng, ngay cả trên nhánh cây cũng là một mảnh xanh tốt.Tôi tìm kiếm tới lui dưới chân núi, trời đã sáng hơn, mặt trời ló dạng từ đỉnh núi phía đông, dịu dàng cũng không chói mắt.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người tôi, quái vật nhỏ trong lòng ngực giật giật, rúc nửa khuôn mặt lộ ra tới vào trong lòng ngực tôi.
Tôi đỡ quái vật nhỏ bằng một tay, một tay khác vẫn còn tìm kiếm trong đám cỏ dại.Không biết là sương sớm hay là mồ hôi trên trán lăn dài trên má, tôi đưa tay lên lấy áo lau rồi đứng dậy đi chỗ khác tìm..